Một ngày qua đi, khe núi chật hẹp dần dần khép lại, phía trước đã không có đường đi, đám người đang đi nhanh không thể không ngừng lại.
Nơi này căn bản không thấy bóng dáng của đám người Lâm Nhất, không còn nghi ngờ, chuyến này là đi nhầm đường rồi. Chân Võ môn Hạng Nguyên tức giận phất tay áo, oán giận nói với mọi người:
- Hừ! Sớm biết như vậy, chúng ta nên nghe theo lời nói của Tư Khánh đạo hữu mới đúng.
Lúc trước, Tư Khánh từng phải đuổi theo đường lớn, mà Cổ Tác lại cố ý muốn đi đường nhỏ. Cứ như vậy liều mạng đuổi theo, kết quả là làm vô ích một hồi, khó tránh khỏi có người tâm sinh bất mãn.
Cổ Tác ngửa đầu nhìn vách đá cao không thấy đỉnh đó, vuốt râu không nói gì. Hắn lúc này mặt đen xì.
Mọi người dừng ở đây, nhất thời không có chủ trương.
Tư Khánh cười ha ha, đi tới bên cạnh Cổ Tác, vươn hai tay ra ấn ấn xung quanh, nói:
- Liệt vị cứ bình tĩnh! Việc gì cũng có được có mất! Tuy Lâm Nhất kia chiếm được tiện nghi nhất thời, nhưng chưa chắc đã thoát được, cuối cùng ai là người thắng vẫn khó nói lắm.
Sau đó hắn lại nói với Cổ Tác:
- Sư huynh! Đường này không, quay lại cũng không sao, chúng ta cứ quay lại!
Sắc mặt Cổ Tác hòa hoãn lại, nhìn về phía đường cũ, trầm giọng nói:
- Sư đệ nói đúng! Ta và Lâm Nhất không dùng được mất nhất thời dể luận thắng thua, mà là quyết thắng bại sinh tử.
....
Sơn khẩu Thái Mạnh sơn, hoang vu giống như xa mạc. Hai bên trái phải không thấy điểm cuối, phía trước trăm dặm chính là Cửu sơn chi giới. từ đây đi về phía trước chính là Cửu tẩu chi địa.
Dưới ánh mặt trời, trước sơn khẩu lộ hết vẻ hoang vắng. Lâm Nhất đã nghỉ ngơi nửa ngày mở mắt, lại vẫn ngồi bất động, suy nghĩ xuất thần. Hai người còn thấy hắn đã tỉnh lại, chậm rãi bước tới, lại im lặng không nói gì, thần sắc ảm đạm.
Sau một thoáng, Lâm Nhất nhẹ nhàng giơ tay phất một cái, hai khối linh thạch không có linh khí lập tức hóa thành mảnh vụn. Khói bụi tan đi, tất cả trước mắt trở về yên lặng, hắn lẩm bẩm:
- Bụi về bụi, đất về đất...
- Lâm sư thúc.
Liễu Hề Hồ do dự một thoáng, đặt hai bình ngọc trước mặt Lâm Nhất, kèm theo còn có hai túi Càn Khôn. Nàng ta cắn môi, mắt lại đỏ lên, lui về phía sau một bước cúi đầu không nói gì.
Đó là tro của Thiên Chấn Tử và Tử Ngọc.
Tất cả nhiệt huyết và tình đều hóa thành tro tàn trong bình ngọc!
Nhìn hai bình ngọc trước mắt, Lâm Nhất thầm thở dài, khóe miệng nở nụ cười chua chát, nói:
- Không cần phải câu nệ bối phận.
Liễu Hề Hồ hơi ngây ra, lại không nói gì. Viêm Hâmở bên cạnh thì lặng lẽ quan sát xung quanh, nói:
- Nếu loạn bối phận thì chẳng phải trái với phân phó của gia sư lúc tiền ư, vậy phải xưng hô thế nào?
Lâm Nhất lắc đầu, nói một cách không thể nghi ngờ:
- Một tiếng đạo hữu là đủ rồi!
Nghe vậy, Liễu Hề Hồ ngẩng đầu lên, thần sắc hơi kinh ngạc. Trở thành trưởng bối của tới tiên môn thì có gì không ổn?
Viêm Hâm thấy Lâm Nhất không giống giả bộ, cũng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lại khẽ động, lập tức có suy đoán. Sau đó, hắn lại như được như mất.
Lâm Nhất vươn tay ra thu hồi túi Càn Khôn của Thiên Chấn Tử, nói:
- Hề Hồ cô nương, vật của Thiên Chấn Tử do ta chuyển giao cho đệ tử của hắn, di vật của lệnh sư thì ngươi thu hồi đi.
Liễu Hề Hồ chưa lên tiếng trả lời, hắn đã hai tay nâng bình ngọc và Càn Khôn Càn Khôn lên, đứng dậy nghiêm mặt nói:
- Ngoài ra, xin hai người đưa hắn về Hư Đỉnh môn hợp táng, ta ngày sau sẽ tới bái tế!
Liễu Hề Hồ vội vàng lui về phía sau nửa bước, cúi người người thi lễ, cung kính vâng lời. Đợi thu bình ngọc và túi Càn Khôn rồi, Lâm Nhất vén vạt áo rồi lại chậm rãi ngồi xuống, thần sắc lạnh lùng.
Thấy thế, Viêm Hâm khó hiểu. Đám người Cổ Tác không biết khi nào sẽ đuổi tới, trước mắt không phải là lúc trì hoãn! Quay đầu lại nhìn sơn khẩu phía sau, hắn tiến lên một bước, rụt rè nói:
- Lâm... Lâm đạo hữu, ta và sư muội tuy có bệnh nhẹ, nhưng lại không đáng ngại, không biết khi nào thì lên đường.
Lâm Nhất vẫn nhìn về phía trước, thuận miệng nói:
- Ta đang đợi đám người Cổ Tác tới!
Nghe vậy, Viêm Hâm kinh ngạc không thôi!
Xem náo nhiệt không lo chuyện lớn, nhưng đây là đang chạy thoát thân mà! Còn chưa thoát khỏi đuổi giết, lại ngồi chờ cừu gia tới cửa, thế này có khác gì ngồi chờ chết đâu!
- Đạo hữu đây là có ý gì?
Viêm Hâm thất thanh hỏi một câu, vội vàng liên tục xua tay, hạ thấp người nói:
- Không... Ta là nói chúng ta tuy có lòng muốn liều một phen, nhưng lại lực bất tòng tâm, đám người Cổ Tác người đông thế mạnh.
Liễu Hề Hồ đứng ở bên cạnh, thần sắc lo sợ.
Lâm Nhất nhíu mày, nói:
- Theo ta được biết, nhóm Cổ Tác tử thương thảm trọng, nhiều nhất chỉ còn lại hơn phân nửa nhân thủ. Ta nghĩ. . .
Hắn nói đến đây, ánh mắt nghiêm lại, nhìn hai người nói:
- Ta không giết được yêu thú, đành phải giết mấy người để báo thù cho Thiên Chấn Tử và Tử Ngọc!
Viêm Hâm trong lòng trầm xuống, mặt lộ vẻ khổ sở. Người đã chết rồi, việc gì phải tranh đấu vô vị? Vả lại Thiên Chấn Tử và sư phụ lúc còn sống cũng khó tránh khỏ một đường chạy thoát thân, giờ sao lại thế này! Hắn thầm oán thầm không thôi, nhưng không dám tranh cãi.
Chán nản, Viêm Hâm thở dài bất đắc dĩ. Ngươi có bản lĩnh thì cứ tận tình chém giết đi, ta không muốn tự dưng lại mất đi tính mạng! Sau đó, mắt hắn lóe sáng, trong lòng cảm thấy thoải mái, chắp tay nói với Lâm Nhất: