Vô Tiên

Chương 143: Lê Thải Y (1)




- Dừng tay...

Một tiếng quát khẽ truyền đến.

Thanh âm không lớn, nhưng làm Cổ Lực và Cổ Dã giật mình dừng bước, vô cùng kinh ngạc quay đầu nhìn lại.

Sắc mặt nữ tử hơi lóe qua ngạc nhiên, như trước mị nhãn thu ba, cười nói:

- Vị tiểu huynh đệ này, sao còn không đào mạng?

Lâm Nhất ở trên xe ngựa, thấy ba người Hàn Kế trong nháy mắt bị nữ tử hạ độc được, tạm thời tính mạng không lo. Hắn vốn không muốn nhiều chuyện, nhưng thấy nữ tử vẫn muốn giết người, thì không thể kiềm được.

Nếu như ba người bị giết ở trước mắt mình, Lâm Nhất không thể làm như không thấy.

Lúc này trong phạm vi một dặm không có người khác, Lâm Nhất không còn kiêng kỵ. Thần sắc hắn ung dung, đưa tay nhặt lên trường kiếm trên xe, tiện tay ném vỏ kiếm đi, nhẹ múa kiếm hoa, nhảy xuống xe ngựa đi về phía ba người.

- Vì sao ta phải đào mạng? Vì sao các ngươi lại không trốn?

Lâm Nhất ngôn ngữ tùy ý, nhưng ánh mắt đánh giá ba người nằm trên đất, sắc mặt ba người Hàn Kế xanh đen, hai mắt nhắm nghiền, nhưng trong cơ thể sinh cơ vẫn còn.

Ba nữ tử căn bản không để thiếu niên này ở trong lòng. Một xa phu mà thôi, tiện tay có thể trừ. Chỉ là không nghĩ tới, thiếu niên xa phu này thấy ba người Hàn Kế lần lượt trúng độc ngã xuống đất, lại không có một chút hoang mang, hơn nữa thần sắc tự nhiên, như tiểu đệ nhà bên, cứ như vậy ung dung tản bộ đi tới.

Sự ra khác thường tất có yêu dị! Trong lòng nữ tử cũng không nhịn được nhảy một cái, mị nhãn mang theo hồ nghi đánh giá thiếu niên này.

Thiếu niên này đao mi như khắc, tinh mâu lấp lánh, khuôn mặt cường tráng vẫn còn có chút tính trẻ con, khóe miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, vóc người hơi cao nhưng khá đơn bạc. Mặc hôi sam, trang phục đệ tử ngoại môn của Thiên Long phái, bên hông còn treo một cái hồ lô kỳ dị.

Dưới chân hắn nhẹ nhàng, thực sự không nhìn ra có võ công cao thâm gì. Tay cầm trường kiếm cũng không có chút khí thế, như mang theo cành cây, cả người có vẻ không ra ngô ra khoai.

Đôi mi thanh tú của nữ tử không khỏi cau lại, làm ra dáng dấp kiều mị, như mê như say, che dấu không rõ trong lòng. Nếu như thiếu niên này không có chỗ dựa, như vậy không phải là đi tìm cái chết sao?

Ba người nữ tử đối với ba người Hàn Kế không có một chút kiêng kỵ nào, nói giết liền giết. Nhưng xa phu không đáng chú ý kia, lại làm người sinh lòng cảnh giác. Cái này cũng là người quanh năm đầu đao liếm huyết, đối với nguy cơ sẽ có một loại nhận biết bản năng.

Phu xe này thực khiến người ta không nhìn ra sâu cạn được.

Cổ Lực và Cổ Dã nhìn nhau cười quái dị một tiếng, tựa như cười nhạo mình quá mức cẩn thận, cũng không chờ nữ tử ra hiệu, liền tách ra hai bên, cầm loan đao lao về phía Lâm Nhất.

Nữ tử đứng thẳng bất động, chờ thủ hạ đi giết xa phu kia, đến chứng thực mình vừa nãy hoảng hốt là một loại ảo giác.

Cổ Lực và Cổ Dã bộ pháp linh hoạt, hành động như gió, như viên hầu nhảy một cái, liền đến trước mặt Lâm Nhất, hai loan đao mang theo tiếng gió, đan xen bổ về phía eo của Lâm Nhất.

Lâm Nhất thấy hai người này dã man thô bỉ, tới liền muốn tính mạng người, không một chút đạo lý có thể giảng. Hắn cũng không khách khí, tay xoay tròn, mũi kiếm nhảy lên, điểm ở trên sống dao của hai người, nhìn như tùy ý, nhưng thời cơ vừa đúng.

Con ngươi hai người Cổ Lực hưng phấn đỏ tươi, chờ mong một đao trảm đối phương thành hai đoạn, ai biết xoảng... vang lên giòn giã, cánh tay rung mạnh, hổ khẩu tê dại, loan đao cũng không giữ được, tuột tay rời đi.

Hai người huyên thuyên kêu loạn, thất thố lùi về sau.

Nữ tử thấy thế, dưới chân cũng không nhịn được lui về phía sau nửa bước, mắt chớp động liên tục, kinh ngạc hơi chút liền qua, rồi lại che miệng cười hì hì:

- Chân nhân bất lộ tướng a! Tiểu huynh đệ lừa gạt khổ ta rồi!

Lâm Nhất cũng không ép sát hai người Cổ Lực, hắn dừng bước, nhìn về phía nữ tử trầm tĩnh nói:

- Ta không có thời gian lắm lời với ngươi, mau lấy giải dược ra, bằng không đừng trách ta ra tay không lưu tình!

Nữ tử khoa trương lui về phía sau nửa bước, tay ở trên ngực đập hai lần, cười run rẩy hết cả người, mị nhãn như tơ gắt giọng:

- Dọa sợ ta, tiểu huynh đệ bắt nạt người!

Nói xong lan hoa chỉ của nàng bay lượn, hai đạo hương phấn màu đỏ nhàn nhạt trôi về phía Lâm Nhất, Cổ Lực và Cổ Dã cũng không mất thời cơ nhặt lên loan đao, từ phía sau bọc đánh tới.

Ánh mắt Lâm Nhất phát lạnh, nữ tử này không biết phân biệt, trong khi cười nói liền thi độc công. Chỉ là độc này có thể gây tổn thương đến mình sao? Hắn nhướng mày, hừ lạnh một tiếng, cũng không thấy làm gì, phấn vụ màu đỏ thẫm bị gió thổi bay, bay ngược về phía nữ tử.

Nữ tử kinh ngạc không kịp nghĩ kĩ, nhưng ứng đối cực nhanh, ống tay áo xoay chuyển, vụ phấn trước mặt bị chấn bay về phía hai bên.

- Hỏi lại ngươi một câu, giao giải dược hay không?

Ngữ khí của Lâm Nhất lạnh lẽo, mặt trầm như nước.

Không ngờ phu xe này khó đối phó như vậy, còn nhỏ tuổi, nhưng cho người ta cảm giác cao thâm khó dò, thiếu niên này thực sự là xa phu?

Tâm tư của nữ tử nhanh quay ngược trở lại, thấy hai người Cổ Lực đã vây nhốt Lâm Nhất, tâm hơi bình tĩnh, lại cười duyên một tiếng:

- Tiểu huynh đệ, gọi ta một tiếng tỷ tỷ nghe chơi, có khi ta nhẹ dạ, sẽ cho ngươi cũng nói không chừng!

Mình nhìn nữ tử này liền tâm phiền, lại nhiều lần trêu chọc, để Lâm Nhất lòng sinh tức giận. Hắn cười lạnh một tiếng: