Vô Tiên

Chương 1424: Tính toán chi li (1)




Ở cách bãi đá sông hơn một trượng, Lâm Nhất cầm gậy trong tay, khí thế trầm mặc. Đây rõ ràng là tư thế ứng phó với cường địch!

- Lâm đạo hữu, linh thạch nơi này khó lấy lắm, ngươi đây là...

Hai thầy trò dừng bước, Tử Ngọc kinh ngạc hỏi. Khối đá đó được linh khí nồng đậm bao bọc, bên trong chắc chắn là linh thạch. Mà nó rất tròn và cứng, chẳng lẽ hắn muốn dùng gậy sắt để phá? Bỏ đơn giản dùng phức tạp, bỏ dễ lấy khó, tội gì phải vậy!

- Ha ha! Trời đã không cho thì ta tự lấy!

Lâm Nhất cười khẽ, cả người bay lên. Hắn vung tay dùng sức, hắc phong như lụa, Thiên Sát đột nhiên nện lên bãi đá.

- Keng!

Tia lửa văng khắp nơi, một tiếng nổ chấn động cả lòng chảo, thế cuồng bạo đột nhiên nổ tung, thầy trò Tử Ngọc ở ngoài hơn mười trượng biến sắc. Mà Lâm Nhất lại lui về phía sau một trượng, lúc này mới hai chân chậm rãi hạ xuống đất, mắt cũng trố ra.

Thiên Sát dưới sự gia trì của Pháp lực nặng cả ngàn cân. Mà sau một kích thế đại lực trầm như vậy khối đá sông vẫn bình yên bất động, bên trên chỉ có thêm mấy khe nhở nhỏ rất khó phát giác.

Lâm Nhất lại nhìn vào tay, nhướn mày. Thiên Sát hắc quang du động, hổ hồn không thể thi triển than thủ đang khó chịu rít gào.

Đá còn không phá được thì cầu tiên đạo cái gì! Hừ.

Lâm Nhất lại nhảy lên, phía sau xuất hiện một đạo long ảnh nhàn nhạt. Vào nháy mắt giao long phụ thể, khí thế không gì địch nổi tỏa ra, hắn đột nhiên vung Thiên Sát, trầm giọng quát:

- Mở!

Bùm, trong tiếng ầm vang, bãi đá sông tứ phân ngũ liệt.

Đá vụn bắn lên không, tiếng ầm vang chưa dứt, Lâm Nhất đã phiêu nhiên hạ xuống, vung tay áo cuốn lấy một vật, cúi đầu quan sát. Một khối tinh thạch to bằng bàn tay, trong sáng không tỳ vết, ẩn chứa tiên nguyên chi khí.

Từ xa đã thấy khối bãi đá sông này nguyên khí tràn đầy, trong đó quả nhiên có giấu tiên tinh!

Lão long từng nhắc tới, sau khi tu sĩ tu thành nguyên thần, linh khí được hấp thu chỉ dùng để uẩn dưỡng sinh cơ, mà nếu muốn tiếp tục tu luyện và đề thăng tu vi thì phải mượn dùng tiên nguyên chi lực. Đây chính là nguyên do mà hắn nói tiên tinh có tác dụng lớn!

Năm đó, từ trong di vật của Văn Đạo Tử cũng từng có một khối tiên tinh.

Bởi vậy có thể thấy được, đây là vật không thể thiếu của tu sĩ Hóa Thần!

Khi đó bản thân tu vi thấp kém, chưa từng nghĩ nhiều về điều này, mà trước mắt đã tu tới Nguyên Anh hậu kỳ, không thể không lưu ý đối với tiên tinh!

- Sư phụ, linh thạch này có thể nói là thượng phẩm đấy.

Liễu Hề Hồ kinh hỉ lên tiếng.

Lâm Nhất thu hồi tiên tinh trên tay, quan sát một lúc, sau đó nhìn về phía đôi thầy trò đó. Đá to vỡ tan, chính là bay ra bốn năm khối linh thạch phẩm tướng không tồi, Liễu Hề Hồ thuận tay nhặt được một khối, rất là vui sướng.

Tử Ngọc thì hơi có chút xấu hổ, quả trách:

- Đây là vật của Lâm đạo hữu, sao có thể tùy tiện lấy.

Nói xong, nàng ta tò mò nhìn về phía hai tay Lâm Nhất, ngoài một cây thiết bổng thì không có gì cả, không khỏi thầm nghĩ, hắn lần này hành động là lấy được vật gì?

Sau khi Liễu Hề Hồ bị sư phụ răn dạy, thần sắc hơi xấu hổ, có chút chân tay luống cuống.

Lâm Nhất lắc đầu với đôi thầy trò đó, khẽ cười nói:

- Ha ha! Mấy khối linh thạch thượng phẩm thôi mà, ta không cần! Các ngươi cứ thoải mái lấy.

Hắn cầm Thiên Sát, xoay người rời đi. Thấy hắn không giống giả bộ, Tử Ngọc có chút bất ngờ, mắt lóe sáng lại cười nói:

- Nếu vậy thì thầy trò ta không ngại đi theo phía sau đạo hữu, cũng tiện nhặt chút tiện nghi.

Lâm Nhất dừng chân, xoay người lại. Tử Ngọc vẫn luôn rụt rè, lời nói cũng chuyến đi chút lãnh đạm. mà trên khuôn mặt lãnh diễm của nàng ta lúc này lại hiện lên một nụ cười giảo hoạt.

Tục ngữ có câu, không phải người nhà thì không vào cửa! Thiên Chấn Tử nổi tiếng là thích chiếm tiện nghi, mà người trước mặt này lại cũng chẳng kém là bao. Có điều, bỏ qua cái đó thì nữ tử này làm việc cũng quyết đoán, là người ân oán rõ ràng.

- Hề Hồ, lòng tốt này đừng bỏ qua, lấy linh thạch đi.

Tử Ngọc thầnsắc tự nhiên phân phó, tiến về phía trước, nói:

- Lâm đạo hữu, ngoài ba mươi còn có một khối đá nữa.

Liễu Hề Hồ ở bên cạnh thần sắc bình tĩnh tĩnh, vội vàng nhặt khối linh thạch phân tán trên mặt đất lên.

Lâm Nhất ha ha ha ha không nói gì, lại đưa mắt nhìn bốn phía.

Kim thạch các màu sáng lấp lánh, giống như sao trời; Lòng chảo hẹp dài được bao phủ trong sắc đêm yên tĩnh này, lộ hết vẻ kỳ dị của nó. Hai bên lòng chảo rộng rải trải đầy đá. Có viên như trứng chim, có viên tay có thể cầm được, có tảng thì to cả trượng, mà có chứa tiên nguyên chi khí thì lại rất tít.

Tử Ngọc và Liễu Hề Hồ đi theo tới giữa lòng chảo, đều nhìn về phía Lâm Nhất. Thân hình Đối phương đang lơ lửng cách mặt đất ba thước thì đột nhiên bay lên một tảng đá lớn ngoài mấy trăm trượng.

Lại một trận tiếng lách cách vang lên, hai khối đá to vỡ thành những mảnh nhỏ. Lâm Nhất toại nguyện mà đôi thầy trò này cũng thừa cơ nhặt được hơn mười khối linh thạch thượng phẩm.

Sau một canh giờ, Lâm Nhất tìm kiếm khắp nơi mà không lấy được gì nữa. Ba người trở về giữa lòng chảo, nhất thời không biết đi đâu.

- Lâm đạo hữu không ngại thì nghỉ tạm một lát đi, rồi ngươi và ta tiếp tục đi đập đá!

Tử Ngọc tươi cười, trong lời nói mang theo mấy phần thân cận. Liễu Hề Hồ ở bên cạnh không khỏi mỉm cười, dùng tay áo che mặt.

Giữa Người với người chính là như vậy, sau khi ở chung quen rồi, lời nói cử chỉ sẽ tùy ý hơn rất nhiều.. Tử Ngọc từ lúc ban đầu khinh thường, tò mò, kinh ngạc, kính sợ đối với Lâm Nhất, cho đến hiện tại thì cười nói trêu đùa, sự thoải mái tùy ý này nhìn thì đơn giản, nhưng lại là sự chuyển biến của tâm cảnh sau khi nhiều lần trải qua kiếp nạn sinh tử, không phải là dễ!

- Ha ha! Những tảng đá còn lại, không ngại thì giữ cho Thiên Chấn Tử huynh trưởng lấy!

Lâm Nhất thuận miệng nói, quan sát lòng sông khô cạn.

Có lẽ là bị người nào đó chạm tới tâm tư, Tử Ngọc khẽ thở dài tiếng. Nàng ta thôi cười, nói:

- Chúng ta ngã xuống đây, bất ngờ thoát được sự đuổi giết, lại còn có thu hoạch, có thể nói là nhân họa đắc phúc!

- Sư phụ, chẳng lẽ là lo cho an nguy của môn chủ Thiên Chấn Tử và sư huynh à?

Liễu Hề Hồ theo tiếng hỏi.

Tử Ngọc lắc đầu nói:

- Thằng ôn Thiên Chấn Tử đó chính là hạng người giảo hoạt, có bản sự chạy trốn, ta không lo cho sự sống chết của hắn.