Vô Tiên

Chương 1423: Không đội trời chung (2)




Nói xong, thân hình Cổ Tác khẽ động, đã lướt tới đứng trên một tảng đá ngoài mười trượng. Thấy hắn đi về phía mà không sao, mọi người tâm sinh thoái ý như hiểu ra. Hắn cao giọng nói:

- Hung hiểm khắp nơi, cơ duyên cũng khắp nơi! Đuổi giết Lâm Nhất, cũng không ảnh hưởng tới chuyến đi tới tiên cảnh của chúng ta! Chư vị....

Tư Khánh theo tiếng phụ họa:

- Thái Mạnh sơn này ít có người đến, chuyến này sẽ có thu hoạch!

Dưới sự kẻ xướng người hoạ của đôi sư huynh đệ này, mọi người chỉnh đốn tâm tình, tiếp tục lên đường.

Đám người Cổ Tác lại không biết rằng, cừu gia mà họ khổ sở tìm kiếm lại đang đi nhanh không ngừng dưới lòng đất sâu trăm trượng.

Lâm Nhất trong nháy mắt núi đá khép lại, dẫn thầy trò Tử Ngọc tìm đường tiến về phía trước. Vừa lướt qua khe hở rắc rối khó phâ biệt, một bước đi lầm sẽ lại bị nhốt. Mà đôi Huyễn Đồng của hắn lại nhiều lần nắm rõ sinh cơ, dẫn ba người hữu kinh vô hiểm đi thẳng ra xa mấy trăm trượng.

Khi động tĩnh phía sau ngừng lại, ba người đã ở trong một mảng thiên địa khác, ai nấy giật nảy mình.

Đây là một lòng chảo dưới lòng đất! Cao mấy chục trượng, rộng hai ba dặm, trước sau không thấy điểm cuối. Trên vách đá hai bên, trên bãi sông đều là những điểm sáng. Đưa mắt nhìn chung quanh, nơi này giống hệt đêm trăng bao phủ, cảnh vật rõ ràng. Ngoài ra còn có linh khí đặc sệt ùa vào mặt.

Thần sắc Lâm Nhất hơi kinh ngạc, không quên quay người lại, đường đi đã mất.

- Sư phụ. Đó là gì thế?

Liễu Hề Hồ kinh hô, tiến lên trước mấy bước rồi ngồi xổm xuống, sau đó vui vẻ nói:

- Nơi này đầy rẫy linh thạch.

- Ừ! Còn có cả kim thạch hiếm thấy nữa.

Mắt Tử Ngọc lóe sáng, nhẹ giọng nói. Liều mạng như vậy, lại bất ngờ xâm nhập vào bảo tàng, thật sự khiến cho người ta kinh hỉ. Nàng ta bình phục nỗi lòng, ngước lên nhìn Lâm Nhất, rất có thành ý nói:

- Lâm đạo hữu.

Lâm Nhất thu hồi ánh mắt, trong lòng cũng kinh ngạc không thôi.

Dưới lòng đất không ngừng có đất đá sụp đổ, mà lòng chảo này lại bình yên vô sự. Chỉ độc có lòng sông khô cạn, không chạy được nữa, chỉ còn lại linh thạch và kim thạch, lặng lẽ phát sáng ở đây.

Tình cảnh này, thực sự khiến người ta động tâm!

Nhìn về phía Tử Ngọc, Lâm Nhất cười hiểu ý, nói:

- Sống sót sau tai nạn, sẽ được báo đáp! Đạo hữu cứ tự tiện.

- Chẳng lẽ đạo hữu không cần linh thạch?

Tử Ngọc vui vẻ, vẫn hỏi thêm một câu.

Lâm Nhất khẽ cười nói:

- Ai lại có thù oán với linh thạch chứ! Nếu lấy được ta tự nhiên sẽ lấy!

Ba người cùng tới đây, thu hoạch bất ngờ là sở hữu chung. Tử Ngọc muốn đào linh thạch, lại niệm ơn cứu mạng của Lâm Nhất, cho nên mới hỏi để tỏ ý khiêm nhượng. Mà nàng ta lại không biết đối phương sớm đã thắt lưng dắt trăm vạn, ý không ở linh thạch mà là ở cái khác.

Hai thầy trò bận bịu, bất kể là linh thạch hay là kim thạch dùng để luyện khí đều bro vào túi. Lâm Nhất thì bỏ qua những bảo vật này, tiến về phía bãi đá sông rộng mấy trượng.

- Sư phụ. Linh thạch này cứ như từ kim loại đúc thành vậy, cứng lắm!

Mà một lúc sau, Liễu Hề Hồ chưa đào được khối linh thạch tiếp theo. Sau cơn kinh hỉ, nữ tử này không nhịn được lên tiếng oán giận.

- Xẹt!

Một tia lửa lóe lên, Tử Ngọc triệu hồi phi kiếm. Dưới toàn lực, trên mặt đất chỉ để lại một vết kiếm nhạt, mà linh thạch lộ một nửa trên mặt đất vẫn lù lù bất động.

Một tiếng nổ nhỏ vang lên, Tử Ngọc ngẩng đầu nhìn. Liễu Hề Hồ không đào được bãi đá ra, chính là làm vỡ một khối linh thạch.

Bảo vật ở ngay trước mắt nhưng lại chỉ nhìn chứ không thể đụng vào được, thật đúng là trêu người! Nếu Thiên Chấn Tử ở đây, không biết sẽ có cảm tưởng như thế nào! Chỉ sợ người đó sẽ thở hổn hển... tâm tư khó hiểu. Không ngại trong thần sắc Tử Ngọc có thêm mấy phần quyến rũ không dễ phát hiện. Lập tức, nàng ta lắc đầu nói với Liễu Hề Hồ:

- Trời đã không cho thì đừng có trách.

Thấy sư phụ như vậy, Liễu Hề Hồ đành phải thu hồi phi kiếm, giật mình nói:

- Lâm đạo hữu sớm đã nhìn ra manh mối, cho nên mới phớt lờ bảo vật. Mà hắn vì sao...

Nàng ta xoay người nhìn cùng sư phụ.

Trước ămtj Lâm Nhất là một khối đá sông màu vàng. Nó tuy chỉ to mấy trượng nhưng lại rất tròn, loáng thoáng có thể thấy được dấu vết được dòng thác gột rửa, lộ vẻ tang thương và mộc mạc. Đi vòng hai vòng, hắn lui về phía sau mấy bước rồi đứng yên, lúc này mới phát hiện Tử Ngọc và Liễu Hề Hồ ở bên kia không có động tĩnh gì.

Trong ánh sao ảm đạm, hai bóng người ở ngoài hơn mười trượng rất bắt mắt. Váy dài màu xanh là Liễu Hề Hồ, dáng người thướt tha; Ở bên cạnh là Tử Ngọc áo tím, khí độ ung dung. Đôi nữ tử này tuy là thầy trò, lại xuân hoa thu thảo mỗi người một vẻ. Hai người vẻ mặt đều đầy hiếu kỳ.

- Lâm đạo hữu, bên trong đá đó có gì kỳ quái à?

Tử Ngọc lên tiếng hỏi, liền muốn tiến tới nhìn cho rõ. Lâm Nhất lắc đầu ra hiệu cho đối phương dừng lại, đột nhiên há miệng phun ra một đạo hắc quang, Thiên Sát đã hiện ra trong tay.

Thấy thế, thầy trò Tử Ngọc đều kinh ngạc.