Vô Tiên

Chương 1419: Lão tử mang thù (2)




Trong hạp cốc dốc đứng, đám người bị bức phải ngừng lại.

Một trận tiếng pháp bảo nổ vang qua đi, lộ khẩu chật hẹp đã thông suốt.

Cổ Tác sắc mặt âm trầm, ra hiệu tiếp tục đi. Mọi người theo khe sâu ngoằn nghèo tiền về phía trước, hắn và mấy vị tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ thì tụt lại phía sau. Tư Khánh đi cùng hắn, không nhịn được cười khẩy nói:

- Ha ha! Cấm pháp này thực là thô lậu không chịu nổi.

Hạng Nguyên đi trước mấy bước theo tiếng đáp:

- Lâm Nhất chính là ngoài vạn dặm, khó mà thoát được.

Hắn lại khó chịu hừ một tiếng, nói:

- Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ta quyết không tin có người một quyền đánh bại Canh Ngọ sư huynh! Lần này nhất định phải thử một phen cao thấp với hắn.

Cổ Tác một tay vuốt râu, một tay chắp sau lưng, vẫn không ngừng tiến nhanh về phía, không để ý tới lời nói của hai người. Trước khi tiến vào Thái Mạnh sơn, chuyển cáo sự hung hãn và xảo quyệt của Lâm Nhất cho đám người Tư Khánh biết, chính là muốn khiến họ bỏ đi suy nghĩ khinh địch. Hiện giờ xem ra vẫn chưa thể tận ý người.

- Ha ha! Tuy không phải chính mắt nhìn thấy, ta lại rất tin lời nói của sư huynh!

Có lẽ là tháy thần sắc của Cổ Tác không vui, Tư Khánh cười cười nói:

- Một người thần thông chém năm vị cao thủ Nguyên Anh, đủ để khiến Cửu Châu khiếp sợ! Mà Lâm Nhất đó nếu không có bổn sự này, làm sao có thể khiến tổ sư nhà ta phải canh cánh trong lòng?

Hạng Nguyên tò mò, hỏi:

- Theo lời của Tư đạo hữu, Văn Bạch Tử tiền bối chính là cao nhân Hóa Thần, không ngờ truyền lệnh Thư Châu trên dưới đi bắt giết một tiểu bối Nguyên Anh, quả thực là không thể tưởng tượng! Tại sao lại như vậy?

- Tổ sư nhà ta nói Lâm Nhất giết đệ tử Đạo Tề môn ta, cho nên mới kết thù hận.

Tư Khánh thuận miệng đáp.

Hạng Nguyên giật mình, lập tức khinh thường nói:

- Lâm Nhất đó đã giết đệ tử Đạo Tề môn, sao phải đợi tới lúc này mới báo thù, còn hưng sư động chúng như vậy nữa. Đổi lại là Chân Võ môn ta, sớm đã bắt giết hắn rồi!

- Ha ha! Chân Võ môn uy vũ!

Nghĩ một đằng nói một nẻo nói một câu cho có lệ, ánh mắt Tư Khánh chợt liếc sang Cổ Tác ở bên cạnh. Đối phương có chút đăm chiêu, khẽ hất cằm. Lúc này, đôi sư huynh đệ giống như tâm hữu linh tê, lại đều thầm kinh ngạc không thôi!

Trước khi tới tiên cảnh, đệ tử Đạo Tề môn chưa bao giờ từng nghe nói tới tới Lâm Nhất, càng chưa được nghe nói có sư huynh đệ chết ở trên tay hắn.

Bùm một tiếng nổ từ phía trước truyền đến, tiếp theo chính là một đạo hào quang mỏng manh ngăn cản cốc khẩu chật hẹp. Do không kịp phòng bị, hai người đi trước mở đường đâm vào cấm pháp, không phải là bị đẩy ngược về như lúc trước mà là trong nháy mắt liền không thấy bóng dáng.

Đoàn ngườivội vàng ngừng lại, cũng tản sang hai bên, vẻ mặt đề phòng. Đám cao thủ hậu kỳ Nguyên Anh Cổ Tác đi lên, Tư Khánh kinh ngạc nói:

- Cấm pháp này khác với cấm pháp lúc trước.

Hạng Nguyên ngắt lời:

- Ngươi đã thông hiểu cấm pháp thì còn không mau đi giải hai vị đạo hữu đó đi.

- Ngũ hành cấm pháp của Mặc môn ai cũng biết, nhưng thật sự hiểu được lại không có mấy người.

Tư Khánh hỏi vặn một câu, xung quanh không ai ai lên tiếng trả lời. Hắn lại nói tiếp:

- Lúc trước cấm pháp chỉ là dùng để ngăn cản, ở nơi này lại có công năng vây khốn, sự bất đầu của hai cái rất rõ ràng. Đây là Lâm Nhất vội vàng bố trí, tất không chịu nổi một kích, chúng ta cứ dùng sức mạnh mà phá, sư huynh.

Bùm, bùm, bùm, lại một trận tiếng vang trầm đục, theo đó là quang mang chớp động, rõ ràng là tu sĩ bị vây đang giãy dụa.

Cổ Tác lui ra sau, phất tay ra hiệu:

- Động thủ.

Ngay lập tức, cốc khẩu chật hẹp này bị chôn vùi trong tiếng gầm rú của pháp bảo.

Sau một thoáng, quang mang của cấm pháp nổ tung, hai tu sĩ lúc trước đã mất đi thân ảnh đột nhiên ngã xuống, vẻ mặt uể oải, kinh hồn bất định. Uy lực của cấm pháp có lẽ là bình thường, nhưng phải trải qua một phen dày vò này, hai người đó hiển nhiên đã phải chịu tội không nhẹ.

Linh lực của cấm pháp Tiểu tử đó bày ra rất mỏng manh, trong lúc đi nhanh không dễ phát hiện đúng lúc, nhưng không phải là không có phương pháp ứng đối! Cổ Tác suy nghĩ một chút, phân phó:

- Để ý kỹ hơn! Không ngại dùng phi kiếm dò đường! Nếu có cấm pháp ngăn cản thì cứ vòng qua là được.

Có người tế ra phi kiếm lướt trên mặt đất dò đường phía trước, đoàn người tiếp tục tiến về phía trước.

Quả nhiên sau một nén nhang, phi kiếm bị ngăn cả. Mọi người dừng lại ngưng thần xem xét, giữa mấy tảng đá lớn phía trước, mơ hồ có thể thấy được dấu vếtcủa cấm pháp. Mà núi đá hai bên tuy là theo hình cài răng lược, chỉ cần hơi lách người chút là có thể đi qua.

Cổ Tác cười lạnh một tiếng, ra hiệu cho mọi người cứ theo kế hoạc mà làm, không cần phải do dự, các cao thủ đều tung người bay qua đá, ai nấy rất là mạnh mẽ.

Ai ngờ dị biến nổi lên, chỉ thấy hào quang lóe lên, tiếp theo chính là bùm một tiếng, người xông lên đầu tiên, người nhảy lên cao nhất té ngã xuống đất. Thấy thế, những người còn lại vội vàng dừng lại, lúc này mới phát giác nơi đó thể đi qua giữa khe đá đều có cấm pháp.

Cổ Tác đứng nguyên tại chỗ chờ, không nhịn được nhíu mày. Hắn vừa muốn ra lệnh cho mọi người mạnh mẽ phá cấm, lại tâm tư khẽ động, đi đến giữa mấy khối đá lớn đó, thuận tay tế ra một đạo kiếm quang. Thế đi của phi kiếm hơi khựng một chút rồi liền xuyên qua, không có trở ngại.

Cổ Tác thu hồi phi kiếm, ngực phập, sắc mặt tối sầm.

Đúng vào lúc này, Hạng Nguyên ở bên cạnh kinh ngạc nói:

- Không thấy mấy người đó đâu nữa rồi.