Hừ! Tiểu tử đó mặc dù thoát được nhất thời, lại trêu chọc nhiều cao thủ như vậy đuổi giết đằng sau, đúng là ác giả ác báo.
- Người vô tâm không có tội! Cung đạo hữu sao cứ phải canh cánh trong lòng!
Ly Anh an ủi một câu, lại lơ đễnh cười nói:
- Một đệ tử đến từ tiểu tiên môn như hắn, làm sao trong người lại có lệnh bài như ngươi nói, huống chi thật giả khó phân biệt. . .
Cung Tân liên tục xua tay nói:
- Đạo hữu không biết đấy thôi, lệnh bài trưởng lão của Thần Châu môn ta chính là được luyện chế đặc biệt, không thể làm giả được! Mà tính chất, văn tự của nó có khác biệt, dùng để tỏ rõ tôn ti trật tự, môn hạ đệ tử không ai không biết.
Ly Anh trong lòng hơi kinh ngạc, lại bất động thanh sắc nói:
- Tiểu tử đó chỉ là may mắn nhặt được một khối lệnh bài, cho nên mới xưng là trưởng lão Thần Châu môn.
- Không!
Cung Tân lắc đầu, nhìn nhìn xung quanh. Lúc này mới lòng còn sợ hãi nói:
- Ở đâu có thể nhặt được kim chất lệnh bài của Thái thượng trưởng lão chứ? Ta tuyệt đối không nhìn lầm! Người giữ cái này, có thể thể hiệu lệnh Thần Châu môn. . .
Mắt Ly Anh lóe sáng, vuốt râu không nói gì. Cung Tân mày nhíu chặt, vẻ mặt không giống giả bộ. Thấy thế, hắn thầm kinh hãi. Hiệu lệnh Thần Châu môn? Chẳng phải là có thể hiệu lệnh Hạ Châu. . . Chẳng lẽ Thần Châu môn Văn Huyền Tử là chỗ dựa của tiểu tử đó? Nhưng dù vậy, ai lại đi tặng lệnh bài Thái thượng trưởng lão? Cái này không đúng lẽ thường.
Có điều, tiểu tử đó cho dù là yêu nghiệt thì có thể làm gì? Còn chẳng phải vẫn bị người ta đuổi giết không thoát khỏi cái chết sao! Không có ai che chở, Thanh U cốc tất sẽ thuộc về ta.
...
Dưới ánh mặt trời, khe núi dựng đứng, núi đá lởm chởm. Bên trong có năm bóng người đang bay nhanh, đi sâu về phía.
Nơi này chính là Thái Mạnh sơn!
Sau khi Lâm Nhất xuyên qua mây mù liền đến sơn cốc hẹp dài không thấy điểm cuối này. Vì có cấm chế nên tu vi gặp trở ngại, đành phải bây cách mặt đất ba thước. Hắn không kịp quan sát kỹ tình hình xung quanh, một đường chạy gấp, rất nhanh liền đuổi kịp Thiên Chấn Tử và thầy trò Tử Ngọc.
Bốn người đó đang chạy trối chết, chợt thấy Lâm Nhất thoát khỏi địch thủ tới đây, đều vui mừng không thôi. Thiên Chấn Tử tự cho là tuyệt lộ phùng sinh, luôn miệng kêu may mắn.
Mà Lâm Nhất thì không phân trần, chỉ giục đối phương tiếp tục đi.
Sau nửa canh giờ xuyên qua một hạp khẩu chật hẹp, Lâm Nhất bỗng nhiên ngừng lại, cũng thuận tay bày ra mấy đạo cấm pháp. Thấy hắn vẻ mặt ngưng trọng, mấy người phát hiện không ổn. Thiên Chấn Tử đứng trên một tảng đá to, dõi mắt nhìn về xa xa, nói:
- Nơi này gập ghềnh không bằng phẳng, độn pháp vô dụng, khiến cho chúng ta đi đường chậm hơn nhiều. Ngoài ra thần thức không bằng một nửa ngày xưa, không biết Lâm sư đệ có phát hiện ra không?
Lân Nhất rời khỏi chỗ, thuận miệng đáp:
- Đám người Cổ Tác đã vào sơn khẩu.
- Thật sự đuổi theo à? Có bao nhiêu người.
Thiên Chấn Tử kinh hô rồi nhảy xuống. Thầy trò Tử Ngọc biến sắc, vội vàng đi nhanh hơn.
- Hai mươi bảy người, đều là cao thủ!
Lâm Nhất chắp tay sau lưng, thân thể hơi nghiêng về phía, cách mặt đất ba thước đi nhanh không ngừng. Hắn cao giọng nói với Thiên Chấn Tử đã tới bên cạnh:
- Các ngươi cứ toàn lực mà chạy, ta bày ra cấm pháp ngăn cản. Chỉ cần cách hai ngàn dặm là tạm thời thoát khỏi sự dây dưa của Cổ Tác. Nơi này nguy cơ khó lường, cố để ý nhiều hơn.
- Con mẹ nó, đúng là không cho người ta yên mà.
Thiên Chấn Tử hung hăng gắt một tiếng. Hắn và thầy trò Tử Ngọc hiểm ngầm, tiếp tục chạy như điên về phía trước.
Khe sâu tối om, nơi dễ đi thì hẹp và vòng vèo, để Lâm Nhất bố trí cấm pháp đỡ mát nhiều thời gian. Hắn trên đường đi liên tiếp xuất thủ, ở phía sau lưu lại hơn mười Địa Khốn Cấm và Âm Dương Cấm thật thật giả giả. Cho dù là đám người Cổ Tác có phát hiện ra mà vòng qua, một đống phiền phức đó cũng không tránh được.
Cứ như vậy lại qua hai canh giờ, khe sâu sáng sủa rộng rãi. Mà Thiên Chấn Tử và thầy trò Tử Ngọc thì dần dần đi chậm lại, kinh ngạc nhìn xung quanh.
Hiện ra trước mắt mấy người chính là một ngọn núi to trụi lủi cao nghìn trượng, mà ngoài hơn mười dặm hai bên đều là sông sâu khe hiểm.
- Đây chính là Thái Mạnh sơn chân chính à? Muốn tiến về phía trước, chúng ta sẽ phải vượt qua núi này!
Sau khi nhìn nhìn xung quanh, Thiên Chấn Tử bảo Tử Ngọc:
- Lâm sư đệ đã đuổi tới rồi.
Bốn người không dám trì hoãn, tiếp tục đi về phía núi cao phía trước. Lâm Nhất sau khi đi, nhìn xung quanh một chút rồi lắc đầu. Nơi này địa thế trống trải, gấp gáp bố trí cấm pháp cũng không có tác dụng. Có điều, ngoài hai ba ngàn dặm đã không còn thấy bóng dáng của đám người Cổ Tác.
Ngẩng đầu quan sát phía trước phía trước, Lâm Nhất hơi nhíu mày. Hắn không dừng lại, không bao lâu liền đuổi kịp bốn người.
Lúc này Thiên Chấn Tử và thầy trò Tử Ngọc đã đến chân núi. Triền núi bằng phẳng, không thấy có gì dị thường, mấy người đi thẳng lên núi. Mà ở xa trăm trượng, đột nhiên có người mất đi thân ảnh, theo đó một tiếng kêu sợ hãi vang lên. . .