Chín sơn khẩu, chín đường đi khác nhau, kết quả là vẫn khiến cho người ta không thể lựa chọn.
Trước có phục kích, giữa có cản trở, cường địch lại đuổi đến tận đây, dưới tình hình nguy cấp, Thiên Chấn Tử nhảy vào sơn khẩu của Thái Mạnh sơn. Trong mắt hắn, phía trước là tuyệt lộ thì sao, cùng lắm thì bị nhốt mười năm như lần trước, còn hơn là bị cả đám người đánh!
Thiên Chấn Tử vừa đi, mấy chục bóng người đó đã đến cách hơn mười dặm. Thầy trò Tử Ngọc không dám do dự, vội vàng chạy đến sơn khẩu.
Lúc này, Lâm Nhất vẫn chưa thoát khỏi vướng víu phía sau. Đám bang thủ Cổ Tác gọi tới phô thiên cái địa mà đến, đám người Thiên Chấn Tử bị ép phải quay lại, cũng trong cơn hốt hoảng xông vào sơn khẩu. Thấy thế, hắn biết những lời nói lúc trước là vô ích. Người mà nhóm Cổ Tác muốn đối phó vẫn là Lâm Nhất hắn, năm người chia nhau bỏ chạy chưa chắc đã không phải là biện pháp. Hiện giờ bước vào con đường nguy hiểm, tiền cảnh đáng lo!
Mà Lâm Nhất có điều không biết, có Viêm Hâm chưa quên lời dăn của hắn, nhưng cũng dành bất lực dưới sự cường thế của Thiên Chấn Tử.
Có điều trong lúc đang nghĩ, bốn người Thiên Chấn Tử đã biến mất trước sơn khẩu; Mà đám người Cổ Tác đuổi theo không tha, khi còn tới cách ba năm trăm trượng; Hơn mười vị cao thủ Nguyên Anh đó lại từ trên trời bay xuống, sát khí sắc bén lao thẳng tới.
Việc đã đến nước này, không thể nghĩ nhiều, thân hình Lâm Nhất lóe lên tới trước sơn khẩu ngoài vài dặm. Cùng lúc đó, mấy kiện pháp bảo bắn tới, lại khó có thể chạm vài thân ảnh nhanh như tia chớp đó, để mặc hắn trốn vào trong mây mù.
Sau đó, đám người Cổ Tác và nhóm cao thủ đuổi tới đây tụ tập lai với nhau, lại do dự đứng ở sơn khẩu.
- Tư Khánh sư đệ!
- Hạng Nguyên sư huynh!
Cổ Tác và các tu sĩ Chân Võ môn đi ra nghênh đón người tới, chắp tay hàn huyên với nhau. Đối phương ước chừng hơn bốn mươi người, cầm đầu chính là một vị nam tử trung niên mặc đạo bào đen và một lão giả thân hình cường tráng.
Người trung niên tên là Tư Khánh đến từ Đạo Tề môn, có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, da trắng người gày, má không có thịt, để ba chòm râu ngắn, thần thái cực kỳ thoải mái tùy ý. Có điều, ánh mắt hắn lạnh lùng hờ hững, khiến người ta nhìn thấy mà sợ.
Lão già đó chính là trưởng lão Chân Võ môn, tên là Hạng Nguyên. Tướng mạo và thân hình hắn có vài phần tương tự với Canh Ngọ, xương cốt thô to mà cường tráng, vẻ mặt hung ác.
- Ha ha! Bái kiến Cổ sư huynh!
Tư Khánh bước ra, chắp tay cười nói:
- Trên đường ở Ế hồ, vừa hay nhận được Truyền Âm phù của sư huynh, sư đệ ta không dám chậm trễ, bận bịu... triệu tập nhân thủ chung quanh, lại không thể không chậm một bước.
Hắn lại quay sang bên, nói:
- Hạng Nguyên đạo hữu từ Minh hồ tới, còn có hơn mười vị đạo hữu phân biệt đến từ Vong hồ và Nguyên hồ! Nếu không phải nóng lòng nhất thời, ta còn có thể dẫn theo nhiều người hơn!
Cổ Tác gật đầu khen ngợi, nói:
- Có sư đệ và chư vị đạo hữu đến viện trợ, cũng chưa muộn...
Ánh mắt lướt qua mọi người, hắn thầm thở phào. Ung châu và Thư Châu hai nhà tới bốn mươi người, hơn phân nửa có tu vi Nguyên Anh trung kỳ. Trong đó tính cả sư đệ Tư Khánh và Hạng Nguyên Chân Võ môn trong đó, cao thủ Nguyên Anh hậu kỳ có chừng sáu vị.
- Ha ha! Ai bảo Lâm Nhất là người tổ sư nhà ta muốn giết? Lại có sư huynh truyền triệu, chúng ta không dám không theo.
Tư Khánh thuận miệng nịnh hót một câu, lại đổi đề tài, ngoài cười nhưng trong không cười nói:
- Người đó quả thực là dũng mãnh khó địch như sư huynh nói sao?
Hắn tuy là đúng hẹn mà đến, lại có chút khó hiểu với sự hưng sư động chúng như vậy.
Triệu tập nhiều cao thủ như vậy để đối phó một người, có cần thiết không? Mà nhóm của sư huynh đã có hơn mười sáu người, chẳng lẽ vẫn không giết được Lâm Nhất kia.
Chân Võ môn Hạng Nguyên có chút mất kiên nhẫn, thờ ơ nói:
- Có thể được là người dũng mãnh không ngoài đệ tử của Chân Võ môn! Người đó đã giết sư huynh và mấy vị sư đệ của ta, tội không thể tha thứ! So với dong dài như vậy, chẳng thà đuổi theo mà giết.
Thấy mọi người khinh địch, Cổ Tác lắc đầu bất đắc dĩ. Có một số lời không nói rõ, cho dù có nhiều người đuổi theo tới mấy cũng vô dụng. Hắn vuốt râu nói:
- Ta trước sau hai ba mươi người đối trận với Lâm Nhất đó, gần như là chết mấy một nửa. Vì bất đắc dĩ nên mới gọi đồng đạo đến tiếp viện, cũng dùng trận pháp để ngăn cản....
Sau Nửa canh giờ, trước sơn khẩu năm sáu mươi người lại chia thành hai nhóm. Trong đó hai mươi vị Nguyên Anh trung kỳ và bảy vị Nguyên Anh hậu kỳ tiến vào Thái Mạnh sơn, những người còn lại thì chạy đến chỗ hắn.
Chỉ chốc lát sau, sơn khẩu từng ầm ĩ giờ lại trở nên thanh tĩnh.
Bên bờ Ế hồ, các tu sĩ vẫn canh gác yên tâm, đề nghỉ tạm.
Ly Anh một mình bước về phía sơn khẩu không người, cười lạnh, vẻ mặt tự đắc. Mà một người bên cạnh hắn lại vẻ mặt áy náy, lên tiếng thầm oán:
- Ly đạo hữu, ngươi không phải muốn tìm mấy người đó để đòi lại công đạo sao? Lúc ngăn cản sao lại không nói gì? Ngươi. . . Ài! Ngươi hại ta đến khổ!
Người lên tiếng chính là Thần Châu môn Cung Tân, khi lo được lo mất, hắn chỉ không ngừng than thở.
Sau khi tới tiên cảnh, Cung Tân kết bạn với một nhóm tu sĩ Thư Châu cùng đi. Vị đến từ Thần Châu môn này không khỏi vì mọi người mà nịnh bợ lấy lòng. Ly Anh đó thân là nhất môn chi chủ, cũng nhún nhường có thừa, khiến người ta rất có hảo cảm. Cho nên, lúc đối phương thỉnh cầu, hắn không cần nghĩ ngợi nhận lời ngay.
Ai ngờ chuyện xảy ra bất ngờ, người đó chính là...Giờ làm sao đây?
Ly Anh xoay người lại, nụ cười âm lãnh cũng theo đó trở nên ôn hòa hơn rất nhiều. Trước đây, khi tới gần Cửu sơn chi địa, hắn từ xa đã nhìn thấy Lâm Nhất kia và đám người Thiên Chấn Tử bị chặn giết. Cừu gia của người đó đúng là không ít! Hắn mừng thầm, nhất thời nảy lòng tham, giật dây người nào đó tiến lên cản trở, ai ngờ đối phương lại lấy ra một khối lệnh bài bằng vàng.