Lại nửa tháng trôi qua, Chức Nương xuất quan. Thần sắc của nàng ta hơi lộ vẻ mệt mỏi, nhưng lại rất vui sướng. Khi đồng môn chào đón, hai bên không tránh được một phen ân cần thăm hỏi.
- Sư muội...
- Sư tỷ...
- Quyên tử bái kiến tỷ tỷ!
- Lộ Nhi bái kiến tỷ tỷ!
Hai nữ tử đó lướt qua đám người, dựa sát vào hai bên Chức Nương, thần thái vô cùng thân thiết.
- Bái kiến sư huynh, chư vị đồng môn bình an! Hai vị muội tử bình an!
Chức Nương cười trong trẻo, chào hỏi từng người. Sau đó, mắt đẹp của nàng ta lướt qua trận pháp xa xa, xoay người bước về bên kia triền núi. Sư phụ Bách Lý Xuyên đang một mình ngồi đó, nụ cười hòa ái.
- Đệ tử bái kiến sư phụ! Làm phiền lão nhân gia ngài phải chờ đợi!
Còn chưa đến gần, Chức Nương đã cúi người thi lễ.
- Ha ha! Lần lịch lãm này rất có ích cho ngươi! Một tháng Ngắn ngủi đã xong một cọc ân oán, vi sư cảm thấy rất an ủi!
Bách Lý Xuyên mắt lộ vẻ tán thưởng, đứng dậy nói:
- Trả vân bào đó cho người ta rồi đi cùng vi sư!
- Đệ tử tuân mệnh!
Chức Nương còn muốn lấy ra vân bào để sư phụ giám thưởng một phên, đó là tác phậm mà mình đắc ý nhất từ trước tới nay! Nghe vậy, nàng ta hơi cảm thấy hơi mất mát nhưng lại không dám ngỗ nghịch, đành phải gật đầu vâng dạ. Sư phụ làm sao vậy? Ơn cứu mạng có thể nói là trời cao đất rộng, sao lại có thể thể dễ dàng trả được!
Chức Nương hướng sang trận pháp đó, chưa cất bước liền thấy hào quang hiện lên, bốn nhân ảnh hiện ra, chính là Thiên Chấn Tử và thầy trò Tử Ngọc, nhưng không thấy người đó xuất hiện. trong lòng cảm thấy khó hiểu, nàng ta vẫn đi tới.
- Sư đệ ta đang bận... luyện khí, khó dứt ra được! Muội tử... Đạo hữu, xin cứ chuyển giao vân cho ta là được!
Thiên Chấn Tử bước tới, giọng giọng nói.
Chức Nương nhìn trận pháp đó, trong lòng lại nghi hoặc. Lời nói của Thiên Chấn Tử lộ ra vẻ xa lạ hơn xưa, sao không gọi là muội tử nữa? Hắn đúng là đang luyện khí sao? Hay là đang lảng tránh gì đó? Trong hơn tháng ta bế quan, sơn cốc rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao không ai nói với ta?
Xoay người nhìn sư phụ và chư vị đồng môn ở đằng sau, Chức Nương vẫn không thể hiểu nổi. Thầm nghĩ, có lẽ hắn thật sự đang luyện khí!
Còn nhớ lần gặp ở thành nhỏ hoang dã đó, cũng vì Tử Kim Hồ Lô mà dẫn tới một phen đối thoại. Mình từng nói, người luyện chế hồ lô đó có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, mặc dù thẩm dâm đạo này nhiều năm và thủ pháp thành thạo, lại ngưng thế có thừa nhưng khéo léo không đủ. Pháp này dùng vào luyện đan là cao thủ tuyệt thế, nhưng dùng cho luyện khí thì lại không đủ.
Lúc ấy, vẫn muốn kết giao với sư phụ hắn một phen, cũng muốn giúp luyện chế trâm cài tóc. Tuy hắn ra vẻ là một đạo nhân phàm tục không có tu vi, nhưng không ngờ lại vẫn sớm bị nhận ra thân phận.
Nghĩ đến đây, Chức Nương mỉm cười rồi lập tức buồn bã. Về sau, sư đệ gặp nạn, không ngờ là hắn cứu mình trong tuyệt cảnh. Mà hiện giờ vốn định tự tay dâng lên vân bào mà mình dồn hết tâm huyết luyện chế ra để biểu đạt lòng biết ơn, lai phải để người khác chuyển giao.
Thầm thở dài, trên mặt Chức Nương vẫn lộ ra nụ cười nhợt nhạt. Tay áo nàng ta phát nhẹ, trong hai tay xuất hiện một kiện đạo bào.
- Thiên Chấn Tử đạo huynh! Xin hãy chuyển vật này cho Lâm đạo hữu!
Hai tay buông ra, Chức Nương ngơ ngẩn nhìn đạo bào chậm rãi bay tới, lại nhẹ giọng phân trần:
- Áo này phải tế luyện mới mặc được, tự có diệu dụng. Vân ngoa cũng thế. Cáo từ!
Thấy vân bào đã bay tới tay Thiên Chấn Tử, Chức Nương có chút không nỡ di dời ánh mắt. Nàng ta gật đầu chào hỏi thầy trò Tử Ngọc ở xa xa rồi sau đó bước đi.
Lúc này, Bách Lý Xuyên chờ nhiều ngày đã bay đến không trung, môn hạ đệ tử đều đi theo. Chức Nương không nhịn được quay đầu nhìn lại, trận pháp đó không hề có động tĩnh. Nàng ta quay lại bay lên không trung, lặng lẽ mà đi.
Thấy đám người Bách An môn đã ra khỏi Cửu Vũ đảo, Thiên Chấn Tử hừ một tiếng, nói với Tử Ngọc:
- Bách Lý Xuyên đó còn không hiểu lí lẽ bằng một nữ tử, uổng cho là cao nhân!
- Ăn nói cho cẩn thận!
Tử Ngọc sẳng giọng! Liên tiếp gặp chuyện khiến cho người ta ứng phó mệt mỏi, vị môn chủ Hư Đỉnh môn này thật sự không muốn phát sinh bất ngờ gì nữa. Nàng ta nhìn vật trong tay Thiên Chấn Tử, thật lòng khen:
- Vân bào này chính là bảo vật hiếm thấy trong Cửu Châu tiên môn! Chức Nương cũng là người có tình có nghĩa!
Liễu Hề Hồ và Viêm Hâmở bên cạnh cũng hâm mộ không thôi! Mọi người đều biết, vân bào xuất thân từ Vân Hiên các, có giá trị vô cùng, cho dù lấy ra linh thạch cũng không mua được, chỉ có trưởng bối trong Cửu đại tiên môn mới có một kiện bảo bối như vậy. Chức Nương đó dùng vật này để báo đáp ơn cứu mạng, cũng tỏ đủ thành ý.
Chỉ có điều, lai lịch của vân bào này như thế nào, bốn người đều không muốn hỏi đến.
Thiên Chấn Tử quan sát vân bào nhẹ bẫng trong tay, toét miệng cười nói: