Vô Tiên

Chương 1407: Giận chó đánh mèo (2)




- Nơi này chính là nơi thị phi, không nên luyện khí, còn không nghe sư phụ phân phó. . .

Có lẽ là phát hiện ra sự dị thường ở ngoài động, Chức Nương nói:

- Đệ tử có ơn tất báo, xin sư phụ thành toàn. . . Cũng được! Đợi đệ tự đưa tất cả ngọc giản thu thập được trước đây ra, sư phụ xem cái là biết.

Sau một thoáng, trong sơn động bay ra một chiếc ngọc giản. Bách Lý Xuyên nhân lấy, sau khi xem qua liền hơi động dung, khẽ thở dài:

- Minh Kiến đã chết! Mà ngươi. . .

Hắn nói tiếp:

- Cứ theo ý ngươi, an tâm luyện khí đi!

- Đa tạ sư phụ!

Chức Nương sau khi vâng dạ liền không có động tĩnh gì nữa.

Bách Lý Xuyên lại nhìn ngọc giản trong tay một lượt rồi đưa cho Minh Tâm ở bên cạnh. Đối phương cung kính tiếp nhận, cùng đồng môn truyền đọc. Hắn hơi suy nghĩ một thoáng rồi chậm rãi bước về phía đám người Lâm Nhất.

Ngoài trăm trượng, Lâm Nhất đang nhắm mắt tĩnh tọa, mắt điếc tai ngơ với chuyện ngoài thân. Thiên Chấn Tử ở bên cạnh thì vẫn lưu ý tới tình hình trước sơn động, thấy Bách Lý Xuyên đi tới, hắn cảm thấy khó chịu hừ một tiếng, quay đầu lớn tiếng nói với Tử Ngọc ở bên cạnh:

- Tuy Chức Nương đó là nữ tử, lại biết tri ân báo đáp, chậc chậc! Hiếm có.

Trong lời hắn rõ ràng đang ám chỉ gì đó! Nhưng đối phương chính là tiền bối Hóa Thần, không nén giận thì biết phải làm sao! Tử Ngọc không muốn nhiều chuyện, lườm Thiên Chấn Tử một cái rồi dẫn theo hai vị đệ tử đứng dậy.

Thiên Chấn Tử chép chép miệng, đành phải nuốt cơn tức vào bụng. Mà hắn vẫn không cam lòng, dứt khoát học theo bộ dạng của Lâm Nhất nhắm mắt lại, coi như không thấy Bách Lý Xuyên đang đến gần.

Còn cách nhau mấy trượng, Bách Lý Xuyên dừng bước. Thầy trò Tử Ngọc khom người thi lễ, không dám có chút chậm trễ. Lão phất tay, nói:

- Các ngươi không cần giữ lễ tiết! Ta tìm Lâm Nhất có chuyện muốn nói.

Thầy trò Tử Ngọc tránh sang một bên, mà Lâm Nhất lại ngồi bất động. Thiên Chấn Tử vặn vặn mông, tiếp tục giả câm vờ điếc.

Đối mặt với sự càn rỡ của hai tiểu bối, Bách Lý Xuyên không cho là ngỗ nghịch, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, nói:

- Lâm Nhất, ngươi đích thân tới tử địa cứu tính mạng của đệ tử ta, ta tất nhiên là nhận phần nhân tình này của ngươi! Hai khối cấm phù này ban cho ngươi, coi như là bồi thường.

Nói xong, lão thuận tay lấy ra hai khối ngọc phù ném đến trước người Lâm Nhất.

Ngọc phù chưa rơi xuống đất, Lâm Nhất bỗng nhiên mở mắt, vung tay áo phất nhẹ.

Bách Lý Xuyên cười nhạt, nói:

- Phù này không chịu sự hạn chế của thiên địa, rất hiếm có! Ngươi...

Còn chưa nói xong, mặt lão ngẩn ra. Chỉ thấy Lâm Nhất căn bản không để bảo vật vào mắt, mà phân biệt chia cho Thiên Chấn Tử và Tử Ngọc.

Thiên Chấn Tử vẫn mở mắt nhận lấy ngọc phù, hắn và Tử Ngọc đều kinh ngạc không thôi.

Trên mặt Bách Lý Xuyên không có nét cười, vuốt râu không nói gì. Im lặng một lát, lão nhìn Lâm Nhất hỏi:

- Trưởng giả ban thưởng, há lại cho người khác?

- Tiền bối ban thưởng trọng hậu quá, Lâm Nhất ta không dám nhận!

Lâm Nhất lại nói:

- Khi ta gặp nạn, Thiên Chấn Tử huynh trưởng và Tử Ngọc đạo hữu không vứt bỏ, tình nghĩa vô cùng quý giá. Mà hai người họ vô cớ phải chịu nhục, hai khối ngọc phù này coi như là bồi thường, cũng tính là thích hợp.

Nghe vậy, Thiên Chấn Tử và Tử Ngọc cảm phục không thôi.

Lâm Nhất lạnh lùng lại nói

- Ta cứu tính mạng Chức Nương chính là hành động vô tâm, nàng ta giúp ta tu bổ vân bào coi như là đền ơn rồi. Như vậy, hai ta không còn nợ gì nhau! Ta và huynh trưởng của ta đều không phải tiểu nhân lấy ơn xưa ra đòi báo đáp.

Thiên Chấn Tử trong lòng mừng rỡ, gật đầu thật mạnh. Hắn ưỡn lưng, phụ họa nói:

- Lời sư đệ không sai, chúng ta mặc dù đến từ tiểu tiên môn, nhưng lại luôn lấy đạo nghĩa làm đầu, thà không chịu thiệt chứ không chiếm tiện nghi. Không! là thà không chiếm tiện nghi chứ không chịu thiệt. Ừ, chính là đạo lý như vậy đấy!

Hắn rất hào sảng vẫy tay, chính là là ném ngọc phù về phía Liễu Hề Hồ, lớn tiếng nói:

- Nha đầu! Thứ này cho ngươi.

Liễu Hề Hồ kinh ngạc, vội vàng lên tiếng cảm ơn. Thấy Thiên Chấn Tử đắc ý vênh váo, Tử Ngọc thầm lắc đầu, đành phải đưa khối ngọc phù còn lại cho Viêm Hâm đề tỏ ý công bằng.

Công phu dưỡng khí của Bách Lý Xuyên vô cùng tốt, lại vẫn cảm thấy trong lòng buồn phiền. Lão chắp hai tay sau lưng, nhìn về phía xa xa, một thoáng sau, thần sắc mới như thường. Không nghĩ nhiều nữa, Lâm Nhất này nhất định là đã nghe thấy những lời của sư huynh hắn, cho nên mới giận chó đánh mèo.

Ánh mắt dừng ở trên người Lâm Nhất, Bách Lý Xuyên nói:

- Bách An môn trước nay không tranh với đời. Ta không cứu ngươi, tự có đạo lý! Thế gian đủ loại, người thiện dùng sinh cơ, người bất thiện dùng sát cơ. Thân là tu sĩ, tránh xa thị phi, điềm tĩnh nhàn hạ, đạo cảnh tự thành!

- Tiền bối sai rồi! Người cứu không bằng tự cứu!

Lâm Nhất khẽ lắc đầu, lạnh lùng tự nhiên, nói tiếp:

- Mãnh thú dễ phục, lòng người khó hàng; Khe suối dễ lấp, lòng người khó đầy. Nếu ai nấy đều điềm tĩnh an nhàn như như tiền bối, thị phi ân oán từ đâu mà có.

Bách Lý Xuyên trầm ngâm một thoáng, lại phát giác không có gì để nói. Khi xoay người rời đi, lão vẫn nhìn Lâm Nhất đầy thâm ý, hỏi:

- Giao tình của ngươi và Văn Huyền Tử là như thế nào?