...
Trước trận pháp trên sườn núi, Thiên Chấn Tử thần sắc rối rắm.
Lâm Nhất đột nhiên thất thủ bị nhốt, Tứ Tượng Kỳ trận không ai lo liệu, khiến cho phía sau không còn trận pháp, không có gì để dựa vào. Mà tảng đá to lại cách triền núi chừng bốn, năm trăm trượng, hiện giờ ngoài bị ngăn cản, trong có vòng vây, cho dù muốn tiếp cận cũng không thể, bảo hắn làm sao mà cứu người đây.
Nếu đổi lại người khác, lão tử đã sớm chuồn mất rồi. Mà Lâm sư đệ liên tiếp cứu nguy phù nan, ca ca ta sao có thể bỏ ngươi mà đi! Vả lại, ai bảo ngươi là sư đệ của ta chứ!
Có điều cứ vậy khoanh tay đứng nhìn, khiến cho người ta trong lòng khó chịu! Nhưng không như vậy thì biết làm gì?
Đám đệ tử Bách An môn từng liên thủ ngăn địch này không phải là tự dưng mà giúp đỡ, hiển nhiên là sư đệ cố ý dẫn dắt. Mà hắn vẫn chưa nói ra tình hình thực tế, chỉ muốn tìm mấy người này nhờ giúp đỡ mà thôi! Hiện giờ, Minh Tâm mắt thấy sư đệ gặp nan, lập tức không đếm xỉa đến. Hừ! Sông chưa qua đã muốn đoạn cầu, người này quả thực quá kém! Vẫn muốn tìm sư muội à? Ta không nói ra sự thực đấy. Nếu không thì sao phải với Lâm sư đệ của ta!
Thiên Chấn Tử Vô kế khả thi lắc đầu thở dài, lại bỗng ngẩng đầu nhìn, trong lòng thắt lại. Lập tức, hắn lại ngẩn ra. Nhóm người Minh Tâm mặt mày vu sướng, ai nấy ngự không bay lên nghênh đón. Mà nhóm người ban đầu lại không dám ngăn cản, ngược lại còn tự quay về, vây chặt lấy tảng đá đó.
Thấy thế, Thiên Chấn Tử giật mình, lập tức chớp mắt. từng ở trên Tây Minh hải gặp một lần rồi, người tới chính là Bách Lý Xuyên, tổ sư Hóa Thần của Bách An môn.
- Sư phụ!
- Bái kiến tổ sư!
Minh Tâm dẫn theo mọi người tới gần nghênh đón, cung kính hành lễ.
Ở đây tình cờ gặp môn hạ đệ tử, Bách Lý Xuyên hơi gật đầu, vẫn quan sát tảng đá lớn trong sơn cốc. Sau đó, hắn lại quay sang nhìn trận pháp trên sườn núi, lẩm bẩm:
- Chỉ một tòa Tứ Tượng Kỳ trận tầm thường lại pháp độ sâm nghiêm, lộ vẻ bất phàm.
Đám người Minh Tâm túm tịm bên cạnh, không dám nhiều lời. Mà Bách Lý Xuyên lại nghĩ tới gì đó, di dời ánh mắt về phía đám người đang canh giữ tảng đá to, nhẹ giọng hỏi:
- Minh Kiến, các ngươi rõ ràng là đã giao thủ với người ta, duyên cớ là sao? Nói rõ tình hình đi.
Minh Tâm vội vàng nhất nhất bẩm báo tiền căn hậu quả, nói:
- Khi Lâm Nhất đó bị người ta đuổi giết, tuyên bố từng gặp Chức Nương sư muội, đệ tử liền theo hắn tới đây. Lại thấy lệnh bài của Vân Hiên các cho nên mới... Xin sư phụ định đoạt!
- Hả? Chức Nương ở đây à?
Bách Lý Xuyên hỏi.
Minh Tâm đáp:
- Vì bị trận pháp ngăn cản, đệ tử không thấy thân ảnh của sư muội! Mà Lâm Nhất gặp này, trận pháp này không thể mở ra.
Bách Lý Xuyên như hiểu ra gì đó, trầm ngâm một thoáng, hỏi:
- Người bị cấm phù vây khốn chính là Lâm Nhất à?
Minh Tâm chưa kịp lên tiếng trả lời, đã có người đáp:
- Đúng vậy.
Bách Lý Xuyên xoay người lại, ba vị tu sĩ hai nam một nữ đã tới cách mười trượng, ai nấy vẻ mặt kính cẩn, nói:
- Vãn bối Đạo Tề môn Cổ Tác, Hỏa Thanh Tử, xin tiền bối thứ tội!
- Chân Võ môn Canh Ngọ, xin tiền bối chủ trì công đạo.
Bách Lý Xuyên tay vuốt râu, thần sắc không rõ.
- Tổ sư nhà ta muốn giết Lâm Nhất, tiên môn Cửu Châu đều biết. Mà chúng ta tử thương thảm trọng, cho nên mới vây khốn người này. Xin tiền bối hiểu cho!
Cổ Tác chắp tay nói. Hỏa Thanh Tử không lỡ thời cơ phụ họa theo:
- Vì thế, bọn vãn bối và chư vị đạo hữu từng có tranh chấp, cũng may không có tổn thương. Đạo Tề môn ta thật sự không muốn trở mặt thành thù với Bách An môn, xin tiền bối minh giám!
Đôi sư huynh muội này thần thái cung kính, lời nói lại trong bông có kim, không phải không có dụng ý.
Canh Ngọ thay quần áo, lại đi lại khó khăn, không thay đổi chưa lành trọng thương chưa lành. Hắn vẫn ấm ức nói:
- Hừ! Lâm Nhất đả thương người đoạt bảo, vãn bối tuyệt đối sẽ không buông ta! Chân Võ môn ta chưa từng gặp phải nhục nhã như thế này?
Thấy tình hình này, Bách Lý Xuyên thần sắc không thay đổi, trầm ngâm không nói gì. Mà đúng vào lúc này, lại có người bay tới nói:
- Vãn bối Thiên Chấn Tử, bái kiến tiền bối! Lão nhân gia ngài xin hãy cứu sư đệ ta.