Lời nói của Thiên Chấn Tử đơn giản mà rõ ràng, chính là muốn cùng Minh Tâm của Bách An môn liên thủ đi cứu người.
Minh Tâm hơi cảm thấy bất ngờ với trước mãnh liệt của Thiên Chấn Tử, lắc đầu bất đắc dĩ.
Trong không trung ngoài Trăm trượng, một, hai chục người đó sớm đã triển khai trận thế vây khốn triền núi này, hiển nhiên là sớm có phòng bị, lúc này đi cứu người, thật sự không phải là hành động khôn ngoan. Mà nếu đối phương ý định bất lương, tình hình cuối cùng chỉ sợ càng xấu hơn!
Ngoài ra, lúc trước động thủ đã là cử chỉ lỗ mãng rồi. Trước mắt chưa nhìn thấy sư muội, lại thêm Lâm Nhất bị bắt sinh tử không rõ, nếu còn tùy tiện hành động, vậy thì chẳng phải là đưa đồng môn vào chỗ nguy hiểm sao!
Thầm cân nhắc một thoáng, Minh Tâm đang muốn phân trần một hai, để tìm tung tích của sư muội. Ai ngờ Thiên Chấn Tử trừng mắt, phất tay áo xoay người lảng tránh, bộ dạng khinh thường không thèm nói chuyện.
Giống như từ thiên ngoại bay tới, tảng đá giam cầm Lâm Nhất 'Bùm ' một tiếng rơi xuống, khiến cho trên thung lũng đang bằng phẳng có thêm một cái hố.
Trong không trung, Hỏa Thanh Tử và Canh Ngọ lần lượt đi theo tảng đá vừa rơi xuống. Có điều, người trước mặt mày tươi cười, thần sắc đắc ý, người sau thì bộ dạng khác hẳn.
Canh Ngọ lúc lắc đứng dậy, sắc mặt khổ sở, tấm lưng cao lớn mà tráng kiện đã hơi cong xuống. Vạt áo trước của hắn thủng một lộ, để lộ bộ ngực lông lá, bên trên có một quyền ấn xanh tím cực to rất bắt mắt. hắn nhìn về phía tảng đá lớn cách đó không xa, trong nhất thời, kinh hãi, kinh ngạc, xấu hổ và giận dữ đan xen trong lòng, có thể nói là ngũ vị tạp trần, khiến người ta không thể chịu nổi.
Một cơn đau truyền đến, Canh Ngọ hự một tiếng, sau đó khóe miệng từ từ trào ra một vệt máu. Hắn lúc này mới thở phào, lại hận ý khó tiêu. Thân thể làm bằng sắt thép không ngờ bị người ta đánh gãy ba chiếc xương sườn, suýt chút nữa thì mất cả mạng. Không chỉ như vậy, hồn đao cũng bị đoạt, lại điều vô cùng nhục nhã!
Lâm Nhất, ngươi hiện giờ bị nhốt đã chắp cánh cũng khó bay, Canh mỗ nhất định sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn.
- Thân thể của Đạo huynh đang có thương tích, chớ có tức giận.
Canh Ngọ đang nghiến răng nghiến lợi thì Hỏa Thanh Tử ở bên cạnh lên tiếng an ủi. Chợt thấy đối phương vẻ giận dữ càng tăng, nàng ta tự biết lỡ lời, cười duyên nói:
- Lần này bắt được Lâm Nhất, đạo huynh có công đầu!
Nói thế còn nghe được! Canh Ngọ vừa muốn ưỡn ngực lại hự một tiếng, bất đắc dĩ cúi người xuống.
Hỏa Thanh Tử quay sang nhìn chung quanh, ánh mắt lưu chuyển, nụ cười trong suốt. Cổ Tác và người bị thương khác đang tĩnh tọa điều dưỡng trên ngọn núi, hai mươi người còn lại thì không lỡ thời cơ vây khốn trận pháp trên sườn núi, để ngừa đồng lõa của Lâm Nhất thừa cơ làm loạn.
- Ha ha! Tuy là phải trải qua một phen trắc trở, nhưng vẫn đại công cáo thành!
Hỏa Thanh Tử chí đắc ý mãn mỉm cười, sau đó lại nhìn về phía tảng đá lớn ngoài mấy trượng, nói:
- Do canh đạo huynh bức Lâm Nhất phải ra tay, lại nhằm đúng thời cơ tế ra cấm phù, khiến kẻ xảo quyệt nói khó thoát khỏi kiếp nạn.
Lời nói này không phải không có căn cứ, tất cả đều có dự mưu từ trước. Lúc trước Cổ Tác thấy Lâm Nhất xuất quỷ nhập thần khiến người ta khó có thể chống đỡ, liền âm thần bàn đối sách với Hỏa Thanh Tử. Đợi lúc Canh Ngọ bức tiểu tử đó động thủ, năm người thừa cơ tế ra cấm phù.
Phải biết rằng, cấm phù đó đến từ Mặc môn, chỉ có Cửu đại tiên môn mới có được. Hiện giờ, năm người liên thủ dùng phù này đối phó Lâm Nhất, khổ tâm thế nào thì cũng hiểu.
- Dưới Hóa Thần không ai có thể ngăn cản được uy của cấm phù năm tầng. Ngắn thì vài ba canh giờ, lâu thì mười ngày, Lâm Nhất chắc chắn sẽ chết dưới Thiên Sát địa khốn này. Ha ha...
Hỏa Thanh Tử cười thoải mái. Cấm phù Mặc môn đều có khác biệt sinh sát khốn cấm, mà thứ năm người tế ra là Tuyệt Sát chi cấm, chỉ để lấy tính mạng của Lâm Nhất! Nàng ta hướng ánh mắt khinh thường về phía xa xa, lại nói tiếp:
- Nhóm người đó đến từ Bách An môn, đều là hạng người nhát gan sợ phiền phức! Mà Bách Lý Xuyên không tham dự phân tranh tiên môn, cũng không cần thiết phải đuổi tận giết tuyệt những đệ tử này, chỉ cần đe dọa chút là được! Ngươi và ta ý ở Lâm Nhất, coi như là tuyết hận cho Canh đạo huynh.
Những lời này của Hỏa Thanh Tử không phải không có chi ý lấy lòng trấn an.
Thân là nữ tử, Hỏa Thanh Tử trời sanh tự phụ. Mà nàng ta giỏi hiểu ý người, trong Đạo Tề môn rất có nhân duyên. Cho này cố ý nịnh hót chính là linh hoạt đa biến, tổ sư Văn Bạch Tử cũng dần dần để ý tới nữ đệ tử này, có ý muốn thu làm đồ đệ.
Lần này có thể bắt giết Lâm Nhất, Hỏa Thanh Tử tự nhận không thể không có công. Vì thế nàng ta càng tận tâm hết sức, chỉ muốn có thể đạt thành mong muốn!
Thấy khí tức của Canh Ngọ đã bình hòa lại, Hỏa Thanh Tử cười thản nhiên, quay sang gọi một tiếng về phía xa xa.
Vì bị bức trước uy thế, đám người Minh Tâm và Thiên Chấn Tử ở trên sườn núi không dám vọng động. Tu sĩ của ba nhà Thư Châu, Ung châu cùng với Bình Châu hơi tiến ra sau, ở trên thung lũng hạ người xuống, vẫn đề phòng như trước. Có năm người xoay người quay về, trong đó bốn vị tu sĩ Chân Võ môn thì bay về phía Canh Ngọ. Vị tu sĩ đến từ Thư Châu thì vội vàng thu thập di hài của đồng đạo.
Sau khi Canh Ngọ ăn đan dược thì ngồi khoanh chân cách tảng đá lớn hơn mười trượng. Khi hắn thổ nạp điều tức không quên phân phó mấy vị sư đệ canh giữ bốn phía, nhặt xác cho người nào đó. Mà vị tu sĩ Thư Châu sau khi xong việc, cũng đến đây. Nhưng vậy, cộng với nữ tử Hỏa Thanh Tử này, bảy người vây Lâm Nhất sinh tử không rõ ở giữa.
Bắt đầu từ lúc hai bên động thủ, Lâm Nhất sau khi lấy ba mạng người lại đả thương Canh Ngọ, tiếp theo chính là cấm phù thể hiện thần uy, địch ta giằng co, tất cả kinh tâm động phách khó có thể nói hết, mà trước sau phát sinh chỉ trong giây lát.
Lúc này Lâm Nhất bị nhốt trong Vu Cấm phù, trong mắt đám người Hỏa Thanh Tử hắn sớm muộn gì cũng khó tránh khỏi cái chết. Mà nữ tử này vẫn không chịu dừng tay, lại lấy ra một lá cờ trận, lẩm bẩm:
- Tạm thời chưa thấy thi thể của Lâm Nhất, không thể lơ là!
Nói xong, nàng ta liền bố trí trận pháp quanh tảng đá. Khi tế ra lá cờ cuối cùng, nàng ta thần sắc khẽ động, ngạc nhiên ngẩng đầu. . .
...
Trên ngọn núi bên cạnh sơn cốc, Cổ Tác đang thổ nạp điều tức đột nhiên mở mắt. Khó lắm mới vây khốn được Lâm Nhất, hắn lúc này mới điều trị được thương thế. Nhưng chưa nghỉ ngơi được bao lâu, trên Cửu Vũ đảo này lại sinh ra dị trạng, càng khiến người ta tâm sinh sợ hãi. Đó là....
Cổ Tác ngạc nhiên nhìn lại, chỉ thấy phía trên sơn cốc không biết từ khi nào có thêm một bóng người. Đó là tu sĩ trung niên mặc vân bào, ba chòm râu phe phẩy trước ngực, thần sắc lạnh lùng. Hắn chắp tay sau lưng, lẳng lặng bồng bềnh trong không trung, quan sát cả tòa sơn cốc.
Thấy rõ bộ dạng của người tới. Cổ Tác hoảng sợ. Theo ánh mắt đối phương xẹt qua, hắn chỉ cảm thấy cả người lạnh toát. Không dám chậm trễ, vội vàng đứng dậy.