Vô Tiên

Chương 14: Rắn xanh (2)




Tiểu Nhất tìm mấy dây leo to khỏe, dùng phần sắc trên mũi tên để cắt nó. Sau đó, cậu buộc những sợi dây leo lại, một đầu còn buộc một hòn đá nhỏ rồi ôm đống dây leo với vẻ mong đợi, liếc nhìn tán cây trên cao.

Tán cây cách mặt đất khoảng bảy tám trượng. Bình thường mình cầm hòn đá lớn bằng nắm đấm cũng có thể dễ dàng ném xa hai mươi trượng!

Tiểu Nhất lại nhìn chằm chằm lên trên cao, tay nắm chặt hòn đá, cánh tay nổi cơ bắp và đột nhiên ném hòn đá lên. Không ngờ hòn đá mang theo sợi dây leo bay đến cách tán cây một đoạn lại rơi xuống. Cậu bị dọa, vội ném phần dây leo còn lại trong tay ra rồi nhảy sang một bên, thiếu chút nữa đã bị hòn cây mang theo dây leo đập trúng người.

Sau khi cậu thử lại vài lần vẫn như vậy. Sợi dây leo to cộng thêm hòn đá không biết nặng hơn một hòn đá to bằng nắm đấm, sức lực của Tiểu Nhất vẫn hơi thiếu một chút.

Sau khi liên tục gặp phải cản trở, cậu dừng lại và chợt nảy ra một ý định. Cậu lại nóng lòng không chờ được, đi cắt những sợi dây leo nhỏ hơn.

Tiểu Nhất một lần nữa đứng ở dưới tán cây có treo con rắn lớn, oán hận phun nước bọt xuống đất và xắn tay áo, cầm lấy sợi dây leo được nối liền hơn mười trượng. Những sợi dây leo này rõ ràng nhỏ hơn sợi mây già ban đầu, cũng nhẹ rất nhiều. Cậu chuyển hòn đá sang tay bên phải và quay hai vòng, nhắm vào phía trên:

Vù một tiếng, cậu lại ném ra. Hòn đá lớn chừng nắm đấm kéo theo sợi dây leo bay về phía trước, lướt qua tán cây thật cao, khi hết đà, hòn đá rơi xuống dưới và quấn mấy vòng lên trên cành cây rồi mới dừng lại.

- Ha ha, thành công rồi!

Tiểu Nhất mặt mày hớn hở, cười như hoa. Cậu tiến lên dùng sức kéo. Xem ra sợi dây leo này cũng rất chắc chắn.

Cậu để cái nỏ và túi da hươu sang một bên, chỉnh lại quần áo của mình thấy ổn cả, lúc này mới phun nước bọt vào trong lòng bàn tay, nắm chặt sợi dây leo, chân đạp lên vách đá và chậm rãi leo về phía trước.

Tiểu Nhất trẻ tuổi, cơ thể lại nhẹ nhàng, sức lực của hai cánh tay cũng không kém hơn người lớn là bao nhiêu. Thời gian không đến một chén trà nhỏ, cậu đã đến gần tán cây, cẩn thận nhìn lên. Con rắn lớn kia vẫn quấn ở trên cây, không nhìn thấy được thân rắn dài hay ngắn, đầu rắn vẫn treo ở đó không động đậy, bị mũi tên thép cắm vào cổ và gắn chặt ở trên cây khô.

Con rắn lớn này cũng thật là xui xẻo, Tiểu Nhất tiện tay bắn một mũi tên, cuối cùng lại như ma xui quỷ khiến làm đầu mũi tên cắm vào đúng bảy tấc.

Một tay cậu nắm chặt sợi dây leo, một tay nắm lấy mũi tên, nhưng sợi dây leo đột nhiên trùng xuống. Tiểu Nhất thầm kêu lên một tiếng:

- Không tốt, sợi dây leo không chịu nổi, sắp đứt rồi!

Trong lòng Tiểu Nhất sốt ruột nhưng tay thò ra cũng không chậm, dưới chân sốt ruột đạp vào vách đá và co người lại, sau đó đột nhiên lao vọt về phía trước, hai tay nắm thật chặt thân cây. Sợi dây leo cũng lập tức bị đứt rơi xuống. Trong đầu óc không kịp suy nghĩ nhiều, cậu dùng lực ở thắt lưng và, nâng chân quấn về phía thân cây, dùng lực cánh tay để cố định vị trí của mình ở trên thân cây.

Chẳng qua là trong giây lát lại xuất hiện nhiều tình huống như vậy, lúc này Tiểu Nhất mới kịp dài thở phào một cái, tay che ngực cảm giác nhịp tim đập thình thịch, trên lưng cậu ướt sũng, tay lau trán thấy đầy mồ hôi.

Tiểu Nhất nhìn xuống dưới và không nhịn được thè lưỡi, sợ không thôi. Rơi từ chỗ cao như vậy xuống, mình không bị sư phụ mắng chết mới là lạ. Không đúng, sợ ngay cả nghe sư phụ mắng cũng không được ấy chứ!

Nhưng chỉ thoáng cái cậu đã quên những điều này.

Tiểu Nhất phát giác thân rắn lạnh lẽo, trơn nhẵn trên cây khô chợt vặn vẹo, ngay dưới mông, làm cho người ta hoảng sợ.

Hắn không nhịn được tò mò quan sát con rắn xanh này. Ơ? Đầu rắn và thân rắn đều ở đây, thế còn đuôi đâu?

Ánh mắt Tiểu Nhất nhìn theo con rắn xanh về phía sau.

Khi cậu xoay người liền không nhịn được mà trợn tròn mắt nhìn...