Một đạo ngũ hành cấm pháp mấy trăm trượng ở trong thiên địa này chỉ chiếm được một góc, cuối cùng vẫn không thể cản được sự truy kích của hai ba mươi người đó. Nhưng cản trở như vậy, lại giúp Thiên Chấn Tử và thầy trò Tử Ngọc có thêm mấy phần cơ hội đào vong.
Quả nhiên lúc Lâm Nhất phong độn về phía trước, đã có ba người lướt qua cấm pháp đuổi theo. Trong nháy mắt phân biệt rõ vị trí của đối phương, thân ảnh nhạt như gió của hắn đột nhiên biến mất. Trong nháy mắt ở ngoài nghìn trượng có một luồng ánh sáng vàng phá không hiện ra, không ngờ bổ tu sĩ vừa đuổi tới gần thành hai nửa.
Khi tu sĩ thi triển độn thuật, chỉ muốn làm sao để chạy càng nhanh, khó tránh khỏi có chút lơ là. Mà Lâm Nhất hành tích quỷ dị, đánh lén bạo khởi nộ sát, thật sự khiến người ta khó lòng phòng bị.
Sau khi Giết người không quên thuận tay tóm lấy túi Càn Khôn, thân ảnh của Lâm Nhất vừa lóe lên lại biến mất. Ngay sau đó trong không trung phía trước ngoài hơn mười dặm lại có hai đạo thiểm điện lần lượt rơi xuống.
Trong chốc lát Lâm Nhất đã giết ba người chạy nhanh nhất. Mà hắn vẫn chưa lập tức rời đi, hai tay lại bận rộn một trận. Chờ tới khi mọi người ở đằng sau lục tục đuổi tới hắn mới không nhanh không chậm xoay người trốn chạy.
Sau một thoáng, thế đi của Lâm Nhất chậm lại, quay đầu nhìn, một đám người hùng hổ mà đến lại không hề có dấu hiệu chen chúc.
Biện pháp thừa cơ đánh chết từng người không dùng được nữa rồi! Lâm Nhất bất đắc dĩ nhếch miệng cười.
Xa xa, mười một người vẫn khoanh tay đứng nhìn chậm rãi đi theo.
Lâm Nhất không hề trì hoãn, cũng không bày ra cấm pháp để ngăn cản, xoay người bay thẳng về phía sơn cốc trước đó.
Thiên Chấn Tử và Tử Ngọc sớm đã đến đây, ai nấy thần sắc bất an, song song ngẩng đầu nhìn xung quanh sườn núi. Mà sơn động của Chức Nương ở phía sau vẫn phong bế, có thể thấy được nữ tử đó đang luyện khí không để ý tới gì khác.
Một lát sau, trong không trung trước triền núi đột nhiên có thêm ba bóng người, chính là Viêm Hâm, Liễu Hề Hồ và Lâm Nhất.
Độn pháp không khó tu luyện, vì thi triển độn pháp bất đồng hoặc tu vi bất đồng, đi đường sẽ có nhanh có chậm. Cho dù chạy cùng lúc, Viêm Hâm và Liễu Hề Hồ vẫn tụt sau một bước. Khi Lâm Nhất tới nơi thì ba người cơ hồ là tới đồng thời.
- Ái chà! Lâm sư đệ, nhóm người đó đuổi tới rồi kìa.
Chờ được Lâm Nhất, Thiên Chấn Tử không kịp kinh hỉ liền lập tức nhảy dựng lên.
Người ở giữa không trung, Lâm Nhất hơi gật đầu, trận kỳ ở xung quanh đã lăng không bay tới. Thân hình hạ xuống, Càn Khôn trận bàn bị hắn một chưởng vỗ vào đất. Theo thủ quyết của hắn dẫn động, vùng đất ở chân núi này lập tức lấp lánh hào quang, Càn Khôn Tứ Tượng Kỳ trận bỗng nhiên mà thành.
....
Chỉ sau mấy hơi thở, trên vùng trời sơn cốc đã xuất hiện mấy bóng người, chính là Chân Võ môn Canh Ngọ và mấy tu sĩ tinh thông độn pháp. Sau đó đám người Cổ Tác lần lượt tới nơi. Rồi tiếp sau, mười một người đó cũng hiện ra thân hình, nhưng tới gần, chỉ ở xa quan vọng.
Mới rồi khi truy kích đã chết ba người, mà tu sĩ Thư Châu, Bình Châu và Thông Châu còn lại hơn hai mươi người, thanh thế vẫn không nhỏ. Nhóm người này tụ lại với nhau, quan sát sơn cốc. Chỉ thấy trên sườn núi phía dưới mây mù bao phủ, rõ rànglà có người bày ra một trận pháp mấy chục trượng. Trận này lưng dựa núi, quy tắc sâm nghiêm, uy thế bất phàm.
Nhìn tình hình trên sườn núi, Cổ Tác đắc ý cười lạnh nói:
- Tiểu tử đó biết rõ không có đường để trốn, đành phải cố thủ như vậy! Chúng ta liên thủ ra đòn, bất cẩ trận pháp của hắn là gì cũng không thể ngăn cản!
Thấy Canh Ngọ gật đầu đáp ứng, hắn đánh mắt ra hiệu cho người bên cạnh. Hỏa Thanh Tử hiểu ý, phụ họa nói:
- Mấy vị đạo huynh của Chân Võ môn thủ đoạn cao cường, lần này có thể được đại khai nhãn giới rồi!
Canh Ngọ bễ nghễ tả hữu, thần thái ngạo nghễ. Hắn giơ tay lên tóm lấy cương đao, dẫn theo bốn đồng môn lao xuống. Hỏa Thanh Tử không lỡ thời cơ cao giọng nói:
- Chúng ta đồng tâm đồng sức, chính là là lúc phá trận đây rồi!
Nhóm người này chỉ có Cổ Tác và người bị Lâm Nhất va cho bị thương là ở lại, những người còn đều tế ra pháp bảo, cùng nhau lao về phía trận pháp trên sườn núi. Trong nháy mắt tiếng nổ vang lên, đất rung núi chuyển.
Trường hợp rất là náo nhiệt! Cổ Tác vuốt râu cười lạnh! Ha ha! Một tòa kỳ trận mà thôi, sao chịu nổi sự cường công của mọi người! Phá trận chỉ ở trong sớm tối! Hắn ở trong thung lũng ngoài năm mươi trượng hạ xuống, vui vẻ quan sát!
....
Sau một canh giờ, kỳ trận vẫn vững như bàn thạch! Lại trôi qua hai canh giờ, tình hình vẫn như cũ. . .
Cứ như vậy, hơn hai mươi người điên cuồng tấn công ba ngày, trận pháp vẫn bình yên vô sự.
Canh Ngọ đã hai mắt đỏ rực, râu tóc hỗn độn, thở hồng hộc. Rơi vào đường cùng, hắn đành phải thu liễm sát ý điên cuồng lui lại mấy bước, lại không nhịn được chửi một tiếng:
- Lâm Nhất! Sao không hiện thân đánh với Canh mỗ một phen! Cứ rúc đầu không ra như vậy, có khác gì bọn chuột nhắt đâu?
Cùng lúc đó, mọi người mệt mỏi đều dừng tay. Trên triền núi, một đoàn mây mù rộng mấy chục trượng giống như kinh niên không tiêu tan, lại không thể phá vỡ! Ngoài ra thì chẳng có động tĩnh gì cả!
Không ai lên tiếng trả lời, Canh Ngọ có chút chán nản hừ một tiếng. Thấy mọi người xung quanh đều lộ ra vẻ mệt mỏi, mà mình và bốn sư đệ thì gần như là kiệt sức rồi, hắn không khỏi ngẩn ra.
Suy nghĩ một thoáng, Canh Ngọ tâm sinh bất khoái, trầm giọng nói:
- Thủ đoạn của Canh mỗ là để giết người chứ không phải là để dây dưa với trận pháp này!
Nói xong câu đó, ánh đao dài mấy trượng trên tay hắn bỗng nhiên biến mất, dẫn theo sư đệ xoay người về trong sơn cốc. Không đợi Cổ Tác lên tiếng, hắn hừ lạnh nói:
- Ngươi phá trận, ta giết người, đó mới là liên thủ!
...
Ngoài trận yên tĩnh, năm người đang khoanh chân ngồi trong trận cũng thở phào.
Trên mặt Thiên Chấn Tử hơi lộ vẻ mệt mỏi, nhưng thần thái nhẹ nhõm, cười nói:
- Sư đệ! So với lúc ở Thần Giao đảo, trận pháp ngươi vừa bày ra ở đây có uy lực hơn!
Thầy trò Tử Ngọc cũng gật đầu phụ họa, không quên thổ nạp điều tức để khôi phục thể lực.
Khác với mấy người, Lâm Nhất không hề có dấu hiệu mệt mỏi. Hắn lưu ý tình hình ngoài trận, nhẹ giọng cười nói:
- Ha ha! Làm phiền chư vị xuất thủ tương trợ!