Vô Tiên

Chương 1395: Nắm thời cơ và quyết đoán (2)




Trong nhóm tu sĩ đứng xa quan vọng, cầm đầu chính là trung niên nhân đó. Người này khoảng ba bốn mươi tuổi, có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ. Những người đồng hành với hắn thì là Nguyên Anh trung kỳ và sơ kỳ. Ngoài ra, trong đám người còn có hai nữ tử niên mạo xinh đẹp.

Người trung niên từ xa quan sát đám người Cổ Tác, lại hướng ánh mắt về phía kiếm trận uy thế bất phàm đó. Trận pháp ngăn cản, hắn nhất thời không phân rõ sự sâu cạn của đám người Lâm Nhất, nhưng vẫn nhẹ giọng đáp lại một câu

Lời nói của người trung niên đó rất ngắn gọn, Lâm Nhất lại nghe rất rõ ràng. Trong mắt hắn tinh quang chợt lóe, tâm niệm xoay chuyển cực nhanh, miệng lại mấp máy. Không đợi đó người trung niên lên tiếng trả lời, quay sang nói với đám người Thiên Chấn Tử:

- Đám người Cổ Tác có người giúp đỡ, tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ! Chúng ta phải rời khỏi nơi này.

- Chia ra hành sự chỉ tổ bị người ta tiêu diệt dần dần! Tu vi của nhóm người đó không thấp, căn bản là trốn không thoát!

Chợt thấy Lâm Nhất có quyết định, Thiên Chấn Tử sợ tới mức giật nảy mình. Sư đệ không phải là tâm tư có biến chứ? Vào lúc nguy nan, có ai mà không nghĩ tới chuyện tự bảo vệ mình!

Tử Ngọc vẫn lưu ý động tĩnh của Lâm Nhất, nghe vậy, sắc mặt nàng ta biến đổi. nếuthật sự vậy, hai đệ tử sẽ thập tử vô sinh. Mà bất kể so đấu chém giết, ngự không phi hành hay là thi triển độn pháp, mình và Thiên Chấn Tử đều khó bằng địch thủ, kết cục cuối cùng không cần nghĩ cũng biết. Nếu thật sự phải đi, vậy thì nên đi về đâu? Nếu đi vào nơi tu vi bị trói buộc, vậy thì càng kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay, chỉ có nước chờ chết!

Lòng có lo lắng, Tử Ngọc vội vàng phụ họa với Thiên Chấn Tử:

- Lâm đạo hữu, hãy nghĩ cho kỹ.

Lâm Nhất khoát tay ngăn hai người lại, đanh thép nói:

- Việc này không nên chậm trễ, chậm tất sinh biến! Tới lúc kiếm trận triệt hồi, bốn người các ngươi chạy tới sơn cốc lúc trước, không cần cùng ngự không, ai nấy tự thi triển độn pháp chạy trối chết là tốt nhất, ta sẽ đuổi theo phía sau!

Tu sĩ đồng hành nếu thi triển độn pháp, chỉ một thoáng sẽ ai chạy đường nấy. Mà sau khi lạc đàn bị người ta đuổi theo, vậy thì tình hình càng hỏng bét. Lúc trước Thiên Chấn Tử và thầy trò Tử Ngọc không dám lỗ mãng cũng chính là vì vậy, phải liên thủ lại để tạm tránh nguy cơ. Nếu không phải như vậy, Lâm Nhất cho dù muốn cứu người cũng chẳng thể phân thân.

Cho nên, Thiên Chấn Tử và Tử Ngọc nghe Lâm Nhất nói như vậy thì đều trở nên do dự.

Lâm Nhất không phân trần, giơ tay lên vẫy một cái, kiếm quang thủy chung bao phủ phạm vi mấy chục trượng đột nhiên biến mất. Hai hàng lông mày hắn dựng đứng, thần sắc nghiêm nghị quát khẽ!

- Đi!

Thấy tình hình này, Thiên Chấn Tử và thầy trò Tử Ngọc sao còn dám có nửa phần do dự, chỉ một thoáng liền hóa thành bốn đạo hồng quang đột nhiên đi xa.

...

Tuy Cổ Tác thương thế chưa lành, nhưng hưng trí lại không tồi.

Trong lúc vô ý gặp được Lâm Nhất mà tổ sư muốn giết, đúng là chuyện may mắn. Vốn tưởng rằng bên ta người đông thế mạnh có thể nắm chắc thắng lợi, ai ngờ chưa giao thủ đã liền bị tiểu tử đó đánh lén, cũng có thương vong. Tất cả quá bất ngờ, lại không thể không khiến người ta xấu hổ và giận dữ không thôi!

Rút kinh nghiệm xương máu, cứ cẩn thận và nhẫn nhịn! Tiểu tử đó bị đồng bạn trói chân trói tay, làm việc tất có điều cố kỵ. Chỉ cần cứ vây khốn, rồi thừa cơ tung ra một kích lôi đình, có thể đạt được sở nguyện của tổ sư.

Mà hiện giờ, sư muội Hỏa Thanh Tử lại dẫn người tới trợ trận, có thể nói là dệt hoa trên gấm, tiểu tử đó không chết cũng không được!

Thế là vì vậy, Cổ Tác nói ra nguyên do muốn giết Lâm Nhất cho đám người Canh Ngọ, cũng hứa hẹn, sau khi thành mọi người ở đây đều sẽ nhận được ban thưởng của tổ sư Văn Bạch Tử. Không chỉ như vậy, hắn còn sẽ thổi phồng thuật yêu tu luyện thể của tiểu tử đó một phen.

Canh Ngọ không nhiều lời, chỉ là sát khí trên người lập tức dày đặc thêm mấy phần. Mà mấy vị đồng môn sư đệ thì hừ lạnh một tiếng với Cổ Tác, tỏ ý khinh thường. Có điều còn chưa kịp đi tìm Lâm Nhất tính chuyện thì đã có người hô to:

- Kiếm trận không còn nữa rồi.

Thấy thế, Cổ Tác cả kinh nói:

- Tiểu tử đó muốn chạy trốn, chư vị phân công nhau đuổi theo.

Không cần hắn phân phó, Canh Ngọ và mấy sư đệ đã bay lên, lao thẳng về phía Lâm Nhất. Những người còn lại thì đều thi triển pháp, muốn đuổi theo thầy trò Thiên Chấn Tử và Tử Ngọc,

Tình hình đột nhiên thay đổi, trường hợp có chút hỗn loạn. Ở ngoài trăm trượng, mười một người đó lại bất vi sở động. Người trung niên cầm đầu vuốt râu suy nghĩ, ánh mắt lại chiếu lên trên người người trẻ tuổi kia. Người này vì sao không thừa cơ thoát đi, những lời vừa rồi là thật hay giả?

Kiếm trận biến mất, Thiên Chấn Tử và thầy trò Tử Ngọc đều bỏ chạy thục mạng. Mà Lâm Nhất thì vẫn đứng yên tại chỗ, hai mắt sáng ngời. Đợi lúc đối phương phát hiện và phát ra tiếng hô, hắn giống như bị một trận cuồng phong thổi bay, đột nhiên lao ra xa mấy trăm trượng rồi đột nhiên ngừng lại, hai tay vung nhanh, trăm ngàn đạo linh lực biến thành pháp quyết lập tức biến mất giữa không trung. sau đó thấy có người đuổi theo liền quay đầu bỏ đi.

Cùng lúc đó, hai mươi ba mươi tu sĩ đã đều thi triển độn, sư huynh đệ Canh Ngọ thì xông về phía trước. Ai ngờ những tiếng trầm đục "Bang bang" vang lên, ai nấy từ giữa không trung ngã xuống.

- Cấm pháp?

Thân thể Cổ Tác có thương tích nên không tiện đi nhanh, song vẫn nhận ra phía trước có gì đó khác thường. Mà không đợi hắn kinh ngạc, lại hơn mười tiếng trầm đục "Bang bang" vang lên, người sau lại một lần nữa bị bức phải dừng thế tới, chỉ có hai ba người có thể độn xa.

Vừa rồi đuổi quá gắt, mọi người đều không để ý tới hành động của Lâm Nhất. Hiện giờ đường đi bị ngăn cản, ai nấy mới phát giác giữa không trung có thêm một vách tường vô hình. Đó là một đạo vách ngăn cấm pháp rộng mấy trăm trượng, mỏng như cánh ve, bên trên đã bị đâm ra mấy cái lỗ.

- Đây là ngũ hành cấm pháp! Vì tiểu tử đó tạo ra trong lúc gấp gáp nên không chịu nổi một kích! So với phá nó, chẳng thà vòng qua.

Cổ Tác dưới sự đi cùng của sư muội Hỏa Thanh Tử chạy tới đây, không quên lớn tiếng nhắc nhở.

Bất ngờ bị cản trở, Canh Ngọ sớm đã giận không thể át, Không thèm giãi bày, hắn giơ tay lên gọi ra một thanh cương đao, giơ lên cao rồi hung hăng bổ về phía trước. Một đạo hàn quang chói mắt bắn ra, ngay sau đó là rắc một tiếng, cấm pháp bị bổ ra một lỗ thủng dài hơn mười trượng. Hắn sắc mặt âm trầm, không nói gì, bay nhanh về phía trước.