Vô Tiên

Chương 1388: Mặc kệ ngươi (1)




Trong sơn cốc, không một ngọn gió, chỉ có linh khí mù mịt.

Trên sườn núi xanh tươi, Lâm Nhất thản nhiên ngồi đó. Phương thiên địa trước mắt này trống vắng mà lại không thiếu linh động. Hắn thở hắt ra, theo tâm niệm khẽ động phạm vi bảy, tám ngàn dặm thu hết vào trong mắt, trong đó còn có thân ảnh bận rộn của đám người Thiên Chấn Tử.

Thần thức đã mạnh tới gần vạn dặm? Tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ bình thường, thần thức chỉ được ba, năm vạn dặm, chỉ có thần thức của tiền bối Hóa Thần mới có có thể đạt tới có thể đạt tới vạn dặm!

Dưới sự kinh ngạc, Lâm Nhất vẫn không nhịn được nhếch miệng mỉm cười. Dưới sự ngẫu hứng, hắn há mồm phun ra một luồng ánh sáng vàng, giống như kim long hoành không, lại giống như mặt trời chiếu xuống. Chỉ một thoáng, có uy thế cường đại bao phủ thung lũng rộng chừng trăm trượng. Sau đó hào quang chói mắt, Huyền Thiên Kiếm Trận tự dưng mà thành, ba mươi sáu sát ý giống hệt như Kim Long kiếm ngập trời, khí thế vô cùng.

Cho tới hôm nay, cuối cùng cũng có thể hóa ra ba mươi sáu phi kiếm của Huyền Thiên Kiếm Trận!

Lâm Nhất không muốn gây ra động tĩnh lớn, lập tức thu kiếm trận và Kim Long kiếm. Nhất thời lòng mang vui sướng, hắn không khỏi lấy ra Tử Kim Hồ Lô, ngẩng đầu tu một ngụm rượu.

- Hừ! Lúc trước còn giả bộ, lúc này lại dùng rượu biểu đạt tâm tư, đúng là khoái ý vô biên! Uổng cho một phen khổ tâm của lão long ta, tiểu tử đúng là không có lương tâm.

Đột nhiên có người lên tiếng oán giận, bất ngờ không kịp đề phòng, Lâm Nhất thiếu chút nữa thì sặc rượu. Hắn vội buông hồ lô rượu xuống, cười khổ nói:

- Ngươi không quan tâm tới ai, lại không ngại ta uống rượu!

Lão long hừ một tiếng, nói:

- Có huyết đan chi lực đó, ta tất nhiên phải nghỉ ngơi một phen! Mà ba Nguyên Anh đó của ngươi thì luôn làm phiền sự thanh tĩnh của người khác, ta thế mới giúp tiểu tử ngươi một phen, vậy mà có người lại không cảm kích.

Nghe vậy, Lâm Nhất cười lắc đầu. Tu luyện tới lúc khẩn yếu quan đầu, tu vi đột nhiên tăng vọt, bất kể là ai cũng phải giật mình! Mà một tiếng quát lớn đó của mình, đúng là vô ý đắc tội với người nào đó, cũng vì thế mà luôn canh cánh trong lòng!

Lúc trước khi ở Thần Châu môn, Lâm Nhất liền muốn đề thăng tu vi tới Nguyên Anh trung kỳ, lại vì tiên cảnh sắp mở, cho nên mới trì hoãn. Mà sau khi tới tiên cảnh, hắn mới biết con đường phía trước của mình hung hiểm khó lường. Không nói đến chuyến này có nhiều biến số, cho dù Văn Bạch Tử của Đạo Tề môn đó cũng chính là một tòa núi cao không thể vượt qua. Mà hắn thì không muốn cứ vậy dừng lại, chỉ có thể đón khó khăn lao về phía trước!

Cho nên niệm đầu đề thăng tu vi của Lâm Nhất so với lão long còn bức thiết hơn, dụng ý của hai người lại cách biệt một trời một vực. Mà hắn vẫn luôn tin vào sự nước chảy thành sông của cảnh giới, khó tránh khỏi lo lắng vì tu vi tăng vọt.

- Ha ha! Ta tự biết có tội lỡ lời, hiếm khi được lão long có lòng dung thứ.

Lâm Nhất thừa cơ nói một câu lấy lòng rồi cười bảo:

- Nếu ngươi có thể giúp đỡ ta tu tới Hóa Thần, tiểu tử ta quyết nghe theo.

- Hừ! Được một tấc lại muốn tiến một thước! Ngươi thật sự cho rằng tu vi đề thăng dễ dàng vậy à?

Lời tuy khó nghe, khẩu khí lại vòng vo, lão long hỏi ngược lại như vậy.

Lâm Nhất có chút đăm chiêu, nói:

- Ta Trúc Cơ hai lần, Kết Đan mấy chục năm, hơn trăm năm mới thành anh... Cũng không dễ dàng!

Mỗi lần hắn đề thăng một tầng tu vi, đều phải trải qua khúc chiết mới thành công, vất vả trong đây tự biết.

- Bất kể là Nguyên Anh sơ kỳ hay là Nguyên Anh hậu kỳ, ở trong mắt cao thủ đều không khác biệt gì! Tu vi đề thăng, cùng lý với bước lên mười bậc, chính là từ bậc này bước lên bậc khác, từ tầng này đi lên tầng khác. Cái gọi là tiểu thành, đại thành thậm chí là viên mãn của cảnh giới, chính là trong bước đi, có thể thể tiến lùi, ta chỉ là thuận thế đẩy ngươi một cái mà thôi! Nếu ngươi thật sự lên tới chỗ cao nhất, ta cho dù có lòng giúp ngươi, cũng bất lực! Mà thật sự thật muốn vượt qua cửa Hóa Thần, vẫn cần ngươi tự lực tự làm, không có đường tắt để đi.

Đối với những lời của lão long, Lâm Nhất rất đồng ý. Chuyện thế gian, có dễ thì có khó, đề thăng tu vi cũng vậy! Lúc trước kết đan khó hơn trúc cơ, thành anh rất nhiều! Mà sau này hóa thành, chỉ sợ sẽ càng gian nan hơn! Tuy mình từ Nguyên Anh sơ kỳ một bước bước tới Nguyên Anh hậu kỳ, nhìn thì nghịch thiên, nhưng trong ngẫu nhiên lại có đủ loại tự nhiên. Có Động Chân kinh làm căn nguyên của đạo cảnh, cảm ngộ cảnh giới bản thân sớm vượt qua tu vi thực tế. Mà Long Anh và Ma Anh lại cuồng ngạo không kềm chế được, nếu không phải cố ý áp chế. . .

- Long Anh đã hòa thành một thể với ngươi, tu vi trước đó của hắn không phải người thường có thể tưởng tượng; mà Ma Anh cũng đến từ ngoại giới, đều có chỗ thần dị! Nếu không phải bị Đạo Anh liên lụy, ngươi sớm đã cùng ta đạp phá Cửu Châu, tiêu dao vũ nội rồi.

Lão long một lời nói toạc ra suy nghĩ của Lâm Nhất, lại như biết trước, nói:

- Con đường còn xa, cửa khổ vô số, khiến người ta không thể lơ là! Nghĩ ngợi lung tung cũng vô dụng, hành động quan trọng hơn! Đừng vội hỏi đông hỏi tây, ta mệt rồi, ta muốn đi ngủ, ta mặc kệ ngươi. . . Ha ha!

Lâm Nhất vốn định thừa cơ lãnh giáo một phen, ai ngờ vị cao nhân này sớm có sở liệu, sau khi tự đắc thì không có động tĩnh gì nữa. Hắn hơi kinh ngạc, sau đó lắc đầu bất đắc dĩ. Ở chung mấy trăm năm, hai người sớm đã hiểu nhau. Lão long mặc dù vẫn có ý lảng tránh quá khứ, nhưng đối thoại với nhau đã thoải mái hơn rất nhiều!

Chỉ có điều, lão long bí hiểm này rốt cuộc đang giấu cái gì? Lời nói vừa rồi của hắn rõ ràng có ám chỉ. Hành động quan trọng hơn? Nếu con đường còn xa, sao lại phải nóng lòng nhất thời!

Trong bất tri bất giác, Lâm Nhất suy nghĩ vẩn vơ. Mà đúng lúc này, phía sau có người lên tiếng.

- Lâm đ ạo hữu.

Nghe tiếng, Lâm Nhất không vội quay lại, mà cầm hồ lô rượu chậm rãi đứng lên. Một mùi thơm thổi qua, một thân ảnh thướt tha bước tới cạnh. Váy màu trăng lấp lánh quang hoa, như mây như sương; Trên khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ tươi tắn, uyển chuyển hàm xúc như tranh. Người tới cười khẽ, giống hoa nở trong u cốc, không nhiễm một hạt bụi.

Chức Nương xuất quan, khí sắc rất tốt!

Lâm Nhất khẽ gật đầu, nói:

- Đạo hữu thương thế đã khỏi hẳn, thật đáng mừng.

Đối phương hơi cúi người thi lễ, lại lui về phía sau một bước, trong thần sắc hiện lên một tia kinh ngạc. Nàng ta do dự một thoáng rồi nhỏ giọng hỏi:

- Lâm đ ạo hữu, ngươi đây là. . .

- Ta chỉ là xuất quan sớm một bước thôi, đám người Thiên Chấn Tử và Tử Ngọc chưa về nên ở đây chờ họ!

Lâm Nhất thuận miệng nói.

Chức Nương mắt sáng như nước, lập tức cúi đầu, nói: