Vô Tiên

Chương 1385: Qua tam ba bận (2)




- Lời ngươi nói không phải không có lý, để ta cân nhắc đã.

Thấy hắn do dự không quyết, La Thu Nương hơi cảm thấy thất vọng. Vị đạo huynh này tu vi, kiến thức và tài học, đều cao hơn người một bậc, nhưng lại thiếu quyết đoán quả cảm. Cứ như vậy sao có thể thành tựu đại sự được.

Đúng vào lúc này, mây mù cuồn cuộn, Lâm Nhất đột nhiên xông ra. Ba người không hiểu làm sao, vội vàng đứng dậy đề phòng. Đối phương lại nhếch miệng cười, thừa cơ bận rộn một hồi ở trận pháp trước chân núi.

- Đáng giận thật! Chỉ trong nháy mắt đã có thêm hơn một ngàn đạo 'Địa Khốn Cấm' và 'Âm Dương Cấm', tiểu tử này rõ ràng muốn cố thủ ở đây.

Thấy thế, Cư Bình Tử vội vàng phân trần với tả hữu, muốn vươn tay ra ngăn cản. Bộ Dương Tử tiến lên theo, La Thu Nương thì nghĩ nhanh trong lòng.

- Lão nhân đúng là cao nhân, không ngờ bị ngươi một lời nói toạc huyền cơ, ha ha!

Lâm Nhất cười ha ha, hai tay lại vung nhanh không ngừng, hơn trăm tới một ngàn thủ quyết theo đó hào quang chớp động, bay ra xung quanh. Thấy ba người bức tới, hắn thờ ơ nhún nhún vai, xoay người bỏ đi. Trong nháy mắt hắn biến mất trong trận pháp, La Thu Nương bỗng nhiên tung ra một ngọc giản, gấp giọng hô:

- Lâm đ ạo hữu, ta có chuyện muốn nói. . .

Lâm Nhất bắt lấy ngọc giản, nháy mắt ẩn vào trận pháp.

Cư Bình Tử dừng lại xoay người, ngạc nhiên hô lên:

- Thu Nương, sao ngươi có thể lỗ m ãng như vậy...

Đối phương thần sắc trầm tĩnh, không để ý tới hắn, mà thuận tay vén tóc mai, vẫn nhìn chằm chằm về phía trước.

Bộ Dương Tử thì sững sờ đứng yên tại chỗ, lẩm bẩm nói:

- Sớm biết như vậy, chẳng thà bỏ đi.

- Sao có thể nửa đường lại rút lui? Ngươi và ta đã có ước hẹn trước.

Cư Bình Tử cảm thấy bực bội, không ngờ lên tiếng quát mắng.

Bộ Dương Tử thì nở nụ cười vô tội, chẳng hề để ý nói:

- Đạo huynh có chuyện không ngại nói với Khuông Phu Tử! Ai bảo hắn đi trước một bước.

Thấy hắn không ngờ giả ngốc với mình, Cư Bình Tử sắc mặt trầm xuống, quát lên:

- Ngươi định thế nào.

Đúng lúc này Lâm Nhất đột nhiên lại từ trong trận pháp xông ra. Hai người thôi cãi nhau, vội vàng nhìn về phía La Thu Nương.

- Ồ? Người trong nhà nội chiến à! Thật là náo nhiệt quá, ha ha.

Có điều trong nháy mắt Lâm Nhất quay người mà về, mỉm cười chế nhạo, trên tay còn cầm ngọc giản đó của La Thu Nương.

Cư Bình Tử và Bộ Dương Tử hơi lộ vẻ kinh ngạc, ngừng cãi nhau; La Thu Nương thì mắt lóe sáng, trong thần sắc có vẻ chờ mong.

Ánh mắt Lâm Nhất lướt qua xẹt qua ba người, giơ ngọc giản trong tay đưa về phía La Thu Nương, mang theo nụ cười khó hiểu, hỏi:

- Lúc trước từng lừa ta tới đây, sau đó lại lừa ta liên thủ tầm bảo. Ha ha! La đạo hữu chẳng lẽ vẫn muốn giở lại trò cũ?

La Thu Nương thần thái tự nhiên, vẫn thản nhiên cười nói:

- Đăng Tiên cốc chỗ La gia ta có câu vè, gạt người không quá ba lần, quá ba lần sẽ không thể đăng tiên!

Lâm Nhất ồ một tiếng, giả vờ bộ dạng đang nghiền ngẫm, lập tức cười nói:

- Câu vè này hại người không ít! Bị lừa một lần thôi đã đủ chết người rồi.

Thấy đối phương mỉm cười không nói gì, đuôi lông mày hắn nhướn lên, lắc lư ngọc giản trong tay, hỏi:

- Nếu ta giao cho người khác. . . Thí dụ như tiền bối Hóa Thần thì sẽ thế nào.

Cư Bình Tử và Bộ Dương Tử đều biến sắc, mà La Thu Nương thì lại vẫn mỉm cười, nói:

- Nếu đạo hữu không có lòng với đăng tiên, hành sự tự không cần phải cố kỵ!

- Ha ha! Ngươi cho rằng ta sẽ tin lời của tiểu nhi La gia à?

Lâm Nhất chắp tay, thần sắc khinh thường.

La Thu Nương ánh mắt chớp động, hỏi ngược lại:

- Đồng ngôn vô kỵ, thiên đạo vô cữu, tiên duyên có thể ngộ chứ không thể cầu! Đạo hữu thấy có đúng không?

Lâm Nhất có chút đăm chiêu gật đầu, lại cười ha ha nói với La Thu Nương:

- Hay cho có thể ngộ chứ không thể cầu.

Vừa dứt lời, hắn lại xoay người đi vào trận pháp, trong nháy mắt không thấy bóng dáng.

Cư Bình Tử và Bộ Dương Tử sững sờ tại chỗ, đều trở nên lo được lo mất. Mà La Thu Nương thì mắt nhìn mây mù cuồn cuộn, bất động thanh sắc.

Thoáng sau, Cư Bình Tử bỗng nhiên như phát hiện gì đso, chỉ tay thốt lên:

- Tiểu tử đó rút trận pháp rồi.

Theo tiếng, La Thu Nương và Bộ Dương Tử chăm chú nhìn lại. Mây mù bao phủ trận pháp đã chậm rãi mờ đi, trước sơn động lại không có bóng người.