Mấy ngày liền bôn ba, lại thêm dị biến nhiều lần xuất hiện, thầy trò Thiên Chấn Tử và Tử Ngọc sớm đã mỏi mệt cả thể xác và tinh thần. Mà Chức Nương tìm được đường sống trong chỗ chết, lại có thương tích có trong người. Tuy nói nguy tình vẫn còn, nhưng may có Lâm Nhất tự mình chăm lo trận pháp, mấy người cuối cùng cũng có lúc nghỉ ngơi.
Có điều, người thủ hộ của trận pháp này lại im lặng ngồi một mình. Một lúc sau, hắn mới nhẹ nhàng lắc đầu, khóe miệng nổi lên nụ cười khổ! Vốn tưởng rằng Chức Nương là nói về lần gặp gỡ bất ngờ trong thành nhỏ hoang dã ở Dương Châu, nhưng không ngờ nàng ta lại nói tới việc khác, thật sự khiến cho người ta bất ngờ...
Nhớ ngày đó, Lâm Nhất vì vá lại vân bào, tìm tới Lam thành Thiên Hiên các, trong lúc vô ý tiết lộ thân phận, cho nên mới dẫn tới bị Đạo Tề môn đuổi giết. Vì thế hắn còn cho rằng vận khí của mình không tốt, là do Đạo Tề môn súc mưu đã lâu, làm sao ngờ được tất cả là có liên quan tới nữ tử này! Từ một câu ngắn ngủi vừa rồi không khó đoán được, ông chủ của Vân Hiên các chính là Bách An môn không nghi ngờ gì nữa. Chưởng quầy của cửa hàng đó báo lai lịch của mình cho Chức Nương, lại bị nàng ta báo cho Đạo Tề môn. Đây tùy là cử chỉ vô tâm, nhưng có thật là không gây ra tai họa không?
Bị người ta đuổi giết trăm năm, Đạo Tề môn và Thiên Đạo môn không chết không ngừng, Cửu Châu tiên môn rung chuyển, có chuyện nào mà không phải là một tai họa lớn!
Nhìn thì người không liên quan, chuyện không liên quan, nhưng lại xen lẫn vào nhau, nói không chừng sẽ tạo nên phong vân, dẫn tới sóng to, dẫn tới một hồi thiên địa biến đổi. Mà việc đã đến nước này, Chức Nương đó còn không biết nguyên do trong đó, vẫn cho rằng là may mắn.
Lâm Nhất lắc đầu bất đắc dĩ, cười tự giễu, trong trận pháp tách cho mình một khoảng đất. Lật tay, ở trước mặt túi Càn Khôn chất thành một đống.
Trước khi rời khỏi Giao động, Lâm Nhất đi một vòng trong đầm sâu, không chỉ tìm về Tử Kim Hồ Lô và Huyền Kim Thiết Bổng của tìm về, còn vớt được không ít túi Càn Khôn và pháp bảo. Ngoài ra hắn còn có phát hiện khác.
Những túi Càn Khôn này đến từ các tu sĩ táng thân trong miệng giao, từ cấm chế lưu lại bên trên có thể thấy được niên đại của mỗi túi khác nhau. Trong những người đã chết có tán tu, có tiên môn tiên môn, còn có sư đệ Minh Kiến của Chức Nương.
Lâm Nhất từng gặp mặt Minh Kiến một lần, liền trả lại túi Càn Khôn của hắn cho Chức Nương. Mà mười sáu túi Càn Khôn còn lại này thì coi như là thu hoạch bất ngờ của hắn trong chuyến này.
Năm xưa giết tu sĩ Trúc Cơ hoặc là tu sĩ Luyện Khí, khiến cho người ta thường có ảo giác một đêm qua nhanh. Theo tu vi đề thăng, giết người và thu hoạch bảo vật cũng càng ngày càng nhiều, Lâm Nhất ngược lại là dần dần phai nhạt với tục niệm sinh ra đã có này. Khi hắn rất tùy ý đưa thần thức vào từng túi Càn Khôn, lại thầm trố mắt.
Trong mười sáu túi Càn Khôn, thu hoạch rất phong phú. Trong đó có ngọc giản, phù lục, pháp bảo, còn có không dưới hai trăm vạn linh thạch!
Cho dù là Lâm Nhất có đủ trấn định, vẫn không khỏi thở dài. Một tiên môn hơi có quy mô, e là cũng không có của cải nhiều như vậy? Những những người đã chết này đều là tu sĩ Nguyên Anh, xuất thân giàu có cũng là bình thường, chỉ tiện nghi cho mình.
Xem xét trong túi Càn Khôn một lượt, sau khi Lâm Nhất để lại hai ngọc giản liền thu những thứ khác vào Càn Khôn giới. Trên tay hắn cầm một thiên công pháp Ma tu, còn có một phần dư đồ Thông Châu. Sở dĩ làm vậy là có dụng ý.
Ma tu của Lâm Nhất có thể nói là bị kiếp lôi bổ ra, lại chưa từng tu luyện công pháp tương quan, giữa hắn và Ma Anh cũng thiếu một tia thần hồn và ăn ý. Vì thế hắn rất lưu ý với công pháp Ma tu.
Khi trên đường đi, Lâm Nhất ở đê Trọc hồ từng giết một người, thuận tay có được một thiên công pháp Ma tu tầm thường. Mà trước mắt trong ngọc giản trên tay hắn chính là một thiên Thiên Đạo Ma pháp, hiển nhiên là đệ tử của Thiên Đạo môn đã chết lưu lại! So sánh hai cái, tất nhiên coi trọng cái sau hơn.
Cửu Châu Ma tu, hiện giờ lấy Thiên Đạo môn làm đầu! Còn nhớ Hoa Trần Tử từng nói, ma đạo tức thiên đạo! Lời này nghe thì rất là bá đạo, như không phải không có huyền cơ! Ít nhất sau khi trải qua ma trủng, Lâm Nhất đã có thêm mấy phần nhận thức đối với Ma tu.
Mất thời gian nửa ngày, Lâm Nhất ghi nhớ nhớ Thiên Đạo Ma pháp. Sau khi cất đi, hắn lại rất hứng thú xem đồ giản của Thông Châu. Dư đồ trong đó khác vẫn những gì đã chứng kiến trước kia, bên trên còn cường điệu đánh dấu chỗ của các gia tộc và tiên phường.
Không nghi ngờ gì nữa, bản dư đồ này là sở hữu của tán tu, có lẽ đến từ đồng bạn của Cư Bình Tử năm đó. Lâm Nhất cầm trong tay, có chút đăm chiêu.
Từ trong bản dư đồ này có thể dễ dàng tìm được Đăng Tiên cốc của La gia. Có điều, bên trên cũng không có bất kỳ dấu hiệu khác thường nào.
Sau một thoáng, Lâm Nhất lại lấy ra đồ giản đến từ Khuông Phu Tử.
...
Hơn một tháng trôi qua, trong sơn cốc của Thần Giao đảo, ba người của Thông Châu vẫn canh giữ tại chỗ. Trong thời gian này, Cư Bình Tử từng mấy lần thử phá trận, đều bị Lâm Nhất hóa giải. Sau đó, hai bên liền tiếp tục giằng co.
Cư Bình Tử chậm rãi mở mắt từ trong tĩnh tọa. Hắn nhìn đồng bạn hai bên, không nhịn được thầm thở dài một tiếng. Tiểu tử đó không chỉ xảo quyệt đa trí, còn có trận pháp cường đại để dựa vào, cứ kéo dài như vậy, nếu thật sự đến khi tiên cảnh đóng cửa, mọi sự sẽ kết thúc!
Có điều trừ thủ ở đây chờ cơ hội ra thì còn có thể làm gì nữa?
- Đạo huynh, Lâm Nhất nói dối giết thần giao là không đáng tin. Mà Chức Nương may mắn còn sống được hắn cứu đó, chắc là có được giao tiêu.
La Thu Nương truyền âm nói.
Cư Bình Tử lắc đầu bất đắc dĩ:
- Tiểu tử đó cố ý chơi trò kéo dài thời gian cùng chúng ta. Mười năm? Nếu thật sự đợi mười năm sau, việc này mà bị tiết lộ chắc chắn sẽ dẫn tới sự tức giận lôi đình của các tiên môn. Thiên hạ có chỗ nào cho chúng ta dung thân?
Bộ Dương Tử thấp lồi ngồi yên không lên tiếng, bộ dạng cũng vô kế khả thi.
La Thu Nương do dự một chút, vẫn nói:
- Vì kế hiện giờ, không thể không như vậy.
Cư Bình Tử ngẩn ra, vội hỏi:
- Không thể! Nếu Lâm Nhất đó không chịu, ngược lại sẽ khéo quá hóa vụng, ngươi và ta không có sức xoay chuyển.
Thấy hắn không đồng ý, mặt La Thu Nương thoáng lộ vẻ chua chát, thở dài một tiếng rồi không nói gì nữa.
Một lúc sau, Cư Bình Tử thấy hai bên nặng nề, cũng cảm thấy vô vị. Hắn vuốt râu dài, ho nhẹ một tiếng, nói:
- Thu Nương có kế sách gì thì không ngại nói ra đi, cùng nhau cân nhắc.
La Thu Nương trầm tĩnh như thường, trong ánh mắt lại hiện lên vẻ lo lắng. Nhìn trận pháp bị mây mù che phủ trước mặt, nàng ta nhẹ giọng nói:
- So với cứ kéo dài thế này, không bằng tìm Lâm Nhất đó nói ra ẩn tình! Lần này vạn lần không thể dùng hư ngôn, hắn tất sẽ động tâm. Như vậy, không phải là hai bên cùng được như mong muốn sao.
- Tiểu tử đó tính tình gian trá.
Cư Bình Tử vẫn muốn cự tuyệt, trong thần sắc La Thu Nương có thêm mấy phần kiên quyết, nói tiếp:
- Đây là phương pháp duy nhất để thoát khỏi quẫn cảnh trước mắt, cũng là bất đắc dĩ thôi. Nên dứt mà không dứt, hối hận cũng muộn.
- Cái này...
Cư Bình Tử do dự một chút, nói: