Vô Tiên

Chương 1381: Không thể giải (2)




Bên trong thành nhỏ hoang dã ở Dương Châu, từng có gặp nhau một lần. Còn nhớ nữ tử này đến từ Bách An môn, chính là cao thủ luyện khí. Lâm Nhất khẽ gật đầu, lập tức tay áo phẩy nhẹ, một đoàn linh lực nhu hòa chậm rãi bay vào trong cơ thể của Chức Nương.

Tinh thần run lên, Chức Nương còn đang kinh ngạc thì nghe đối phương nói:

- Đạo hữu có thương tích trong người, cần phải nghỉ ngơi mấy ngày mới ổn! Ngươi và ta không ngại thì rời sang chỗ khác.

Chức Nương cố gắng đứng dậy, nhìn xung quanh trước sau, bộ dạng vui sướng vì đã sống sót sau tai nạn lập tức bị đủ loại tâm tư chôn vùi. Thẹn thùng bớt đi, trên khuôn mặt tái nhợt lộ ra vẻ nghi hoặc, bất an và ngỡ ngàng. Nàng ta hơi do dự một cách rồi nói khẽ:

- Theo sự phân phó của đạo hữu.

Vứt dứt lời, thân thể mảnh mai khẽ run, giống như có hàn ý ập tới, khiến người ta khó có thể chịu đựng.

Thấy thế, Lâm Nhất thầm lắc đầu. Tâm cảnh của nữ tử không khó đoán, nhưng mình cũng có nghi hoặc khó giải. Tay hắn khẽ run lên, long ảnh chợt lóe, đột nhiên hóa thành một đoàn sương xanh bọc lấy Chức Nương. Lập tức hai người bay về phía sơn động, thuận theo huy3t động nghiêng dài bay lên trêm.

Không lâu sau, hai người tới trước động khẩu.

Hai chân Chức Nương chạm đất, thần sắc khó hiểu. Nơi này từ khi nào có trận pháp vậy?

Trước mắt không thấy thân ảnh của đám người Thiên Chấn Tử, Lâm Nhất cũng không để ý. Hắn thu hồi đám sương xanh, quan sát Chức Nương. Thấy đối phương tuy lảo đảo sắp ngã, nhưng vẫn có thể chống đỡ của một lát, hắn nhấc chân bước về phía ngoài động. Lúc này có tiếng chửi bậy truyền đến.

- Cư Bình Tử, có bản lĩnh thì phá trận đi! Lão tử chờ ngươi.

- Hừ! Tiểu tử đó đã chết, các ngươi còn không mau thúc thủ chịu trói!

- Thối hoắm... Sư đệ...

Trước mặt mây mù cuồn cuộn, căn bản không nhìn rõ tình hình bên ngoài, cũng không ngại để Thiên Chấn Tử mắng cho thống khoái. Chợt thấy Lâm Nhất từ trong sơn động đi ra, hắn lộ vẻ kinh hỉ, lập tức vung tay, cười nói:

- Ha ha! Ta không phải là chửi ngươi.

Thầy trò Tử Ngọc cũng ở đây, ai nấy vẻ mặt hòa hoãn lại, không hẹn mà cùng nhìn về phía Chức Nương.

- Ài chà! Sư đệ sao lại nhặt về muội tử được thế! Trông xinh đẹp quá, cũng không kém gì Hoa Trần Tử đó.

Thiên Chấn Tử kinh hô thành tiếng. Đối phương lên tiếng nói:

- Bách An môn Chức Nương bái kiến mấy vị đạo hữu.

Khi mấy người hàn huyên, Lâm Nhất phẩy tay áo một cái, trời quang mây tạnh trời quang mây tạnh, trên thung lũng trước sơn động lập tức hiện ra thân ảnh của hai bên địch ta. Ngoài hai ba mươi trượng, ba vị tán tu của Thông Châu vẻ mặt kinh ngạc.

Giây lát, Cư Bình Tử liên tục lắc đầu, gấp giọng hỏi:

- Nữ tử đó không chết? Ngươi thật sự đã tới Giao động dưới lòng đất.

Khi hắn thử phá giải cấm pháp trước động khẩu, phát hiện trong trận không hề có động tĩnh, liền nghi ngờ Lâm Nhất tới chỗ đó. Cho nên ba người họ lại động thủ gõ trận pháp, hòng tìm manh mối. Nhưng rất bất ngờ là, tiểu tử đó không chỉ lại đi ra mà còn có thêm một nữ tử.

Lúc Cư Bình Tử đang ngạc nhiên nghi ngờ, Bộ Dương Tử và La Thu Nương ở bên cạnh cũng ngạc nhiên không thôi. Nữ tử đó cũng không xa lạ gì.

- Lâm đ ạo hữu, ta nhận ra người đó.

Lời nói của Chức Nương tuy khẽ, nhưng lại mang theo hận ý. Khi nàng ta gặp đám người Tử Ngọc, cũng thấy rõ bộ dạng của ba người ngoài trận.

Lâm Nhất xua tay, nói:

- Có chuyện gì thì để sau hẵng nói.

Hắn quay ra ngoài trận, cao giọng nói:

- Lão nhân, giao thú đó đã chết rồi! Nếu ngươi lập tức triệt hồi trận pháp trong cốc, ân oán giữa ta và ngươi tạm thời bỏ qua.

Giao thú đã chết? Giao tiêu không còn?

Mấy trăm năm trù tính và chờ đợi cứ như vậy tan thành mây khói? Cư Bình Tử trong lòng hỗn loạn, lớn tiếng quát:

- Toàn là nói bậy! Cửu Châu to lớn, vẫn chưa có ai giết được thần giao!

- Hừ! Thực không dám giấu, giao thú đó chính là chết vào tay ta!

Lâm Nhất thoải mái nói.

Cư Bình Tử vung tay áo, cười giận nói:

- Lão phu sao lại để ngươi lừa bịp? Cho dù cao thủ Hóa Thần của Cửu Châu tề tụ ở đây cũng không thể giết được thần giao. . .

- Có tin hay không thì tùy ngươi, có triệt hồi trận pháp hay không cũng tùy ngươi! Có điều, để lấy được Giao tiêu, ngươi thực sự hại người không ít.

Giọng điệu của Lâm Nhất biến thành lạnh lẽo, lập tức lật tay, hơn mười túi Càn Khôn xếp thành hình chữ nhất ở trước mặt, bồng bềnh mà bất động. Hắn buông tiếng thở dài, ngữ khí trào phúng, nói:

- Giao thú cắn nuốt mười bảy mạng người, đừng nói là không liên quan tới ngươi! Món nợ này, tự sẽ có người tính.

Thấy thế, Bộ Dương Tử và La Thu Nương nhìn nhau kinh ngạc, giật mình không nói gì. Mà Cư Bình Tử thì trợn mắt há hốc mồm, thần sắc biến ảo cấp tốc, lắc đầu thất thanh tự nói:

- Không! Trong những người chết đó...