Vô Tiên

Chương 1372: Khứ cảnh tồn tâm (1)




Bên trong sơn cốc của chỉ yên tĩnh được một lát rồi lại có mây mù bốc lên, nguy cơ trùng trùng. Kiềm chế và phản chế trong trận pháp kịch liệt mà hung mãnh, nhưng lại nghe thấy tiếng gầm rú ù ù mãnh liệt, giống như núi lở đất nứt trước mắt, đúng là một hồi động tĩnh lớn.

Hai người một già một trẻ, hai trận một lớn một nhỏ, đối chọi kịch liệt.

Cư Bình Tử chỉ muốn thừa cơ đẩy người nào đó vào sơn động, một lưới bắt hết; Lâm Nhất thì giả vờ xu nịnh, chẳng qua là muốn thiết lập Tứ Tượng Kỳ trận che chở cho đám người Thiên Chấn Tử. Hai người ai nấy đều có ý xấu, lật mặt lại càng không cố kỵ.

Lâm Nhất tay múa lượn, một loạt thủ quyết dẫn động linh lực bản thân, cuồn cuộn không ngừng trút vào Càn Khôn Tứ Tượng Kỳ trận. Trận pháp hắn bố trí trong lúc vội vã, vẫn từ to chừng hai, ba chục trượng lúc đầu, chậm rãi co thành một, hai chục trượng, cũng bức tới sơn động phía sau.

Thấy thế, Lâm Nhất không dám lơ là. Cấm pháp ngũ hành dựa vào cấm chế viễn cổ mà thành rất không tầm thường. Mà bản thân tu vi có hạn, không đủ để thể hiện ra uy lực của Càn Khôn Tứ Tượng Kỳ trận, dưới sự đối kháng với đối phương, kiểu gì cũng chịu thiệt. Phát hiện mấy người phía sau đang lo sợ bất an, hắn cao giọng quát:

- Giúp ta một tay!

Tình cảnh này, thầy trò Thiên Chấn Tử và Tử Ngọc đã minh bạch dụng ý của Lâm Nhất. Mấy người họ không dám chậm trễ, đều tự dẫn động linh lực bản thân gia trì cho trận pháp

....

Khoảng chừng ngoài trăm trượng, Cư Bình Tử tay áo tung bay, một loạt thủ quyết lấp lánh hào quang linh lực bay vào trong đại trận. Xa xa trước sơn động, đám người Lâm Nhất tay chân luống cuống, lại vẫn không chịu lui về phía sau nửa bước. Thấy tình hình này, hai đồng bạn của hắn đứng dậy, La Thu Nương lên tiếng khen:

- Địa Khốn Cấm của Đạo huynh cũng có tám phần thần vận của cấm pháp Mặc môn! Uy lực không thể khinh thường!

- Ha ha! Nghiên tu nhiều năm, chỉ nắm được sơ sơ về Địa Khốn Cấm này mà thôi! Mà ngũ hành cấm pháp của Mặc môn còn có Thiên Sát Cấm, Phong Vân Cấm, Sinh Tử Cấm và Âm Dương Cấm. Biết được một trong năm, cần lĩnh ngộ được ba phần chân tủy, là đủ để được gọi là cao thủ cấm pháp rồi.

Cư Bình Tử tay không ngừng, trong giọng nói lộ ra vẻ khoe khoang.

- Đáng tiếc! Cấm pháp Mặc môn sở dĩ lưu truyền rất rộng, chỉ là hư danh mà thôi, tinh túy của nó sớm đã thất truyền từ lâu rồi!

La Thu Nương mỉm cười, khen:

- Mượn cái dáng, cái hồn của nó, tạo nên ba phần chân tủy, khiến cho uy lực của cấm pháp được thể hiện hết, đạo huynh quả thật là cao nhân!

Nhìn bộ dạng chật vật đỡ trái hở phải của mấy người trong trận pháp, Bộ Dương Tử vẻ mặt phấn chấn. Hắn vui sướng khi người khác gặp họa cười nói:

- Bỏ đá xuống giếng, chính là lúc này...

Không giải thích, hắn tế ra một chuỗi thủ quyết, ở bên cạnh trợ giúp. Thấy vậy, La Thu Nương suy nghĩ một thoáng rồi cũng giơ hai tay lên.

....

Cấm chế chi lực trong cả tòa sơn cốc giống như sóng dữ, mãnh liệt ập tới. Dưới sự dồn nén bức bách, Càn Khôn Tứ Tượng Kỳ trận dần dần thu hẹp lại.

Đối với điều này, Lâm Nhất cũng rất bất lực.

Tứ Tượng Kỳ trận nằm trong đại trận, không thể mượn dùng thiên địa chi lực, giống như nước không nguồn cây không gốc, chỉ có dựa vào sự gia trì của linh lực, bản thân đã thiệt thòi rồi! Đám người Thiên Chấn Tử chỉ có tu vi Trúc Cơ, cho dù có giúp đỡ thì cũng chỉ như muối bỏ biển, vô ích mà thôi. Mà cấm chế viễn cổ lưu lại trong sơn cốc lại hơn xa bình thường, lại có ngũ hành cấm pháp của Cư Bình Tử lửa cháy đổ thêm dầu, tình cảnh trước mắt là rất khó giải quyết.

Bất đắc dĩ, Lâm Nhất quay người lại nhìn về phía sơn động ngoài hai mươi trượng, trong mắt hiện lên hai luồng sáng sắc bén.

Sơn động đó có thể nói là gần trong gang tấc, cũng không có cấm chế ngăn cản. Động khẩu to hơn trượng hàn khí mù mịt, tình hình không rõ.

Con ngươi Lâm Nhất hơi co rút lại, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên. Thầm nghĩ, Cư Bình Tử nhọc lòng như vậy, cứ muốn bức mình dùng tính mạng để liều. Hắn lúc trước nói không hết không thật, nhưng Giao tiêu đó chưa chắc là giả! Cũng được! Việc đã đến nước này, cho ngươi được thỏa nguyện! Có điều, có ta ở đây, ngươi sẽ vô duyên với tất cả những gì trong trong sơn động!

Vừa nghĩ vậy, Lâm Nhất lập tức có quyết định. Hắn cao giọng nói:

- Theo sát bên cạnh ta, lui về sơn động.

Trong lúc nguy cấp, không thể nghĩ nhiều. Thiên Chấn Tử và Tử Ngọc vội vàng lui ra sau, cho dù là Viêm Hâm cũng lên tiếng đồng ý, không dám có nửa phần ngỗ ngược.

Lâm Nhất vừa dứt lời, đột nhiên dang tay ra, cách không chộp tới. Mấy đạo lưu quang bay lên, bỗng nhiên lóe một cái, c ắm vào hai bên sơn động. Giống như vật đổi sao dời, Càn Khôn Tứ Tượng Kỳ trận ầm ầm di động hơn mười trượng, trong phút chốc lại dựa vào chân núi tạo thành trận thế, cũng che kín động khẩu đó.

Khoảnh khắc này, năm người trước sau di chuyển tới sơn động, còn chưa nhìn rõ tình hình bên trong thì bỗng nhiên có một tiếng kêu sợ hãi vang lên, tiếp theo liền là có người gọi sư muội, sau đó thì có hai bóng người trượt chân ngã xuống. Dị biến nổi lên, Tử Ngọc và Thiên Chấn Tử vội vàng vươn tay đỡ, nhưng lại vô ích, Liễu Hề Hồ và Viêm Hâm đều đã lăn xuống dưới rồi.

- Hề Hồ. . .

Tóm trượt, Tử Ngọc sợ quá, dưới chân lảo đảo, thiếu chút nữa thì ngã xuống theo, được Thiên Chấn Tử đúng lúc vươn tay ra đỡ lại.

Người sau giật mình hô to:

- Lại con mẹ nó không có tu vi rồi! Sư đệ cứu người!

Trong nháy mắt vào động, pháp lực trong cơ thể mấy người lập tức không còn lại chút nào. Mà địa thế trong động rất dốc, lại thêm dưới chân trơn trượt, khó tránh khỏi khiến người đứng không vững, lúc này mới xảy ra bất ngờ. Nhưng chỗ dựa duy nhất trước mắt chính là Lâm Nhất, Thiên Chấn Tử không khỏi theo bản năng gào lên.

Dựa vào động khẩu này, Càn Khôn Tứ Tượng Kỳ trận không còn tứ bề thụ địch nữa, tình hình nguy cấp tạm vơi đi. Mà còn chưa kịp th ở dốc, phía sau Lâm Nhất lại sinh ra vấn đề. Đúng lúc này, tiếng hét của Thiên Chấn Tử vang lên. Không kịp nghĩ nhiều, Lâm Nhất quay người lại, cổ tay rung lên, một luồng đường ánh sáng vàng đột nhiên bay tới, bỗng nhiên hóa thành một sợi roi vàng hơn mười trượng, phân biệt cuốn lấy hai bóng người đó.