La Thu Nương bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
- Việc đã đến nước này, rất nhiều chuyện xấu khó lường, chúng ta không thể làm gì khác hơn là lấy thay đổi ứng biến, thuận thế mà làm, tùy thời mà phát động!
Nhìn thấy Cư Bình Tử còn đang trù trừ bất định, nàng lại chậm rãi nói:
- Việc lợi dụng, muội hiểu nhất. Hiểu việc lợi dụng tình cảm hoặc ý chí! Có tính mạng của đám Thiên Chấn Tử trong tay, chúng ta liền có thêm vài phần chủ động. Mà cuối cùng sẽ thế nào, do ta không do người...
- Kế này quá hay!
Bộ Dương Tử ở một bên nghe được huyền cơ trong cuộc đối thoại giữa hai người, cười ha hả:
- Hay cho một câu do ta không do người! Nếu không muốn tiết lộ tin tức, kết quả của năm người kia chỉ có một...
Nhìn thấy y thẳng thừng như vậy, La Thu Nương sẵng giọng nói:
- Nói không thể nói hết thế được, mọi việc còn cần để lại hậu thủ mới phải.
Cư Bình Tử lại ngầm hiểu, nhẹ nhàng vỗ tay khen:
- Lời nói của Thu Nương rất đúng! Ta đã có quyết định!
Quay về phía sơn cốc bắt vài cái thủ quyết, trận pháp bỗng nhiên biến đổi, bức bách Thiên Chấn Tử cùng thầy trò Tử Ngọc đi về phía sơn động. Cho tới khi mấy người kia tới sát động khẩu, lúc này ông ta mới thôi.
- Hai người ngươi chờ ta tại chỗ, ta sẽ đi gặp người nọ!
Phân phó một tiếng, Cư Bình Tử bước lên sơn cốc.
...
Trong trận pháp, Lâm Nhất thấy rõ tình hình xung quanh, trong lòng khó hiểu. Rõ ràng Cư Bình Tử muốn ép đám Thiên Chấn Tử vào trong sơn động, nhưng sao giờ lại ngừng lại?
Trận pháp của sơn cốc này có người thao túng, thay đổi trong nháy mắt, nếu không có Càn Khôn tứ tượng kỳ trận che chở, chỉ sợ phiền phức không ít. Mà chỗ sơn động kia cũng không phải nơi đất lành gì. Nếu như không có ai cứu, đám Thiên Chấn Tử chỉ có thể mặc cho người ta định đoạt, tình hình tràn ngập nguy cơ!
Giờ này khắc này, chẳng lẽ chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn hay sao?
Bằng vào “Huyễn Đồng” và Càn Khôn tứ tượng kỳ trận đúng lúc biến hóa, chẳng biết có thể cứu được đám Thiên Chấn Tử hay không?
Lúc đang âm thầm suy tính, chợt thấy Cư Bình Tử đi vào trong trận pháp. Lâm Nhất kinh ngạc. Lão nhân này lại đùa giỡn chiêu gì đây, chẳng lẽ cho là ta không giết được ngươi sao?
Một đợt mây mù bốc lên, khi Cư Bình Tử cách Càn Khôn tứ tượng kỳ trận mười trượng thì đứng lại, bốn phía trải rộng cấm pháp, hiển nhiên là có phòng bị rồi mới tới.
Thấy vậy, Lâm Nhất cảm thấy thất vọng. Hắn bắt thủ quyết, hiện thân hình ra khỏi trận pháp, giương giọng khiêu khích nói:
- Lão nhi! Nếu ngươi tự cho mình là cao nhân, ta liền muốn lĩnh giáo một chút! Không ngại thì thu hồi trận pháp đi, đọ sức với nhau một phen, thế nào?
Cư Bình Tử đổi sắc mặt rồi lập tức cười khan, nói:
- Ha ha! Luận bàn đạo pháp thì cũng tầm thường thôi. Chỉ có điều chỗ ta đang có chuyện quan trọng muốn thương lượng với đạo hữu.
Chân núi, đám Thiên Chấn Tử đang lục lọi trong trận pháp. Chỗ cửa vào sơn cốc, La Thu Nương và Bộ Dương Tử đang ngồi khoanh chân tĩnh tọa. Bên ngoài mười trượng, trên mặt Cư Bình Tử ngoài nụ cười ra thì vẻ mặt kỳ dị.
Quan sát chung quanh một phen, lúc này Lâm Nhất mới nhìn Cư Bình Tử, không quan tâm bĩu môi, nói:
- Không muốn động thủ thì không ngại dùng tài hùng biện! Có chuyện gì, nói nghe thử xem...
Cư Bình Tử gật đầu, mặt căng lên, nói:
- Ngươi và ta cứ dây dưa như thế này cũng tính là có cơ duyên...
- Dây dưa? Da mặt lão nhi ngươi thật là dày nhỉ, không biết xấu hổ, lời như thế mà cũng nói ra được...
Lâm Nhất nhíu mày lại, há mồm cắt lời đối phương, quát lên:
- Giữ khuôn phép làm người, nói cho đàng hoàng! Nếu không vẫn là động thủ cho sảng khoái!
Vẻ mặt cứng lại, Cư Bình Tử không khỏi buồn bực hừ một tiếng. Thoáng thở phào, ông ta đành chuyển lời, nói tiếp:
- Đây là Thần Giao đảo, vị trí cực kỳ bí ẩn...
Nhìn thấy Cư Bình Tử bày ra tư thế thao thao bất tuyệt, Lâm Nhất không nhịn được khoát khoát tay, liên thanh hỏi:
- Trong địa đồ Tiên cảnh vì sao lại không tìm thấy chỗ sơn cốc này? Bên trong sơn động có cái gì, vì sao phải buộc đồng bạn ta vào đó? Giao tiêu mà các người muốn tìm dùng như thế nào?
Người gây sự lại ngang ngược vô lễ, làm đối phương âm thầm tức giận nhưng lại sinh lòng bất đắc dĩ. Thầm nghĩ, sớm biết như vậy, không bằng để La Thu Nương tới làm thay, việc gì mà phải nhận việc xui xẻo này!
- Ha ha! Xin Lâm đ ạo hữu bình tĩnh chớ nóng, lại nghe ta nói từng việc một...
Nét mặt Cư Bình Tử không còn sự khoe khoang, sinh ra sự bất đắc dĩ. Ông ta vừa cười vừa nói:
- Thần Giao đảo này được mây mù che khuất, ít có người biết đến...
Lâm Nhất khoanh hai tay ngẩng đầu mà đứng, vẻ mặt lạnh nhạt, cũng không quên âm thầm lưu ý tất cả chuyện mà đối phương nói. Cư Bình Tử không hổ là người đã đi vào tiên cảnh ba lần, kiến thức phi phàm, theo như lời nói của ông ta càng làm người ta phải kinh ngạc...
Trong Minh hồ phạm vi trăm ngàn dặm có hoang đảo lớn nhỏ. Chỉ có điều tiểu đảo này bởi vì bị mây mù che khuất nên không có ai biết, cho dù trong địa đồ tiên cảnh cũng không có dấu vết mà tìm kiếm.
Trong hành trình vào tiên cảnh hơn ba trăm năm trước, có lẽ là cơ duyên xảo hợp, Cư Bình Tử bắt gặp đảo này, cũng vì đó mà đặt tên, Thần Giao đảo.
Đảo tên Thần Giao, tự có cách giải thích riêng...