Vô Tiên

Chương 1365: Mưu đồ đã lâu (2)




Thiên Chấn Tử cùng thầy trò Tử Ngọc quay đầu nhìn xung quanh, chợt nghe phía sau có một tiếng ầm vang dội. Bốn người vội vàng quay đầu lại nhìn, nhìn thấy Lâm Nhất tay cầm thiết bổng, nở nụ cười lạnh nói:

- Thực sự là không ra gì! Vốn nghĩ các người lớn hơn mấy tuổi, mặc dù dụng ý bất lương nhưng chưa gây thành đại họa, ta đây mới cố nén giận tới nay. Nhưng các người từng câu đều là lừa dối, chẳng lẽ thực sự cho rằng bọn ta có thể mặc cho các người định đoạt hay sao?

Lâm Nhất tức giận không giảm, mạnh mẽ chất vấn.

Nhìn đồng bạn xung quanh, sắc mặt Cư Bình Tử đã tức giận.

Một tiểu tử chỉ có tu vi Nguyên Anh cảnh mà thôi, lúc này chỉ có thể sử dụng thủ đoạn của Trúc Cơ hậu kỳ lại càn rỡ như thế, xác thực là khiến người ta bất ngờ. Cần biết, bốn người Thông Châu có tu vi Kim Đan, ai mạnh ai yếu vừa nhìn đã hiểu.

Cư Bình Tử khẽ kêu một cái, tự bình tâm lại. Ông ta chắp hai tay sau lưng, quanh thân khí thế tăng mạnh, lớn tiếng cưỡng ép:

- Đã vào nhà tù thì thân bất do kỷ! Dám không nghe lệnh, lão phu sẽ ném các người vào trong sơn động kia...

Đối mặt với Cư Bình Tử tỏ ra hung ác, Lâm Nhất không hề sợ hãi, ngược lại nở nụ cười lạnh gật đầu, trả lời lại một cách mỉa mai:

- Lão nhi, xem ngươi có bản lĩnh đó hay không!

Dưới chân hắn lùi về phía sau một bước, giơ tay lên ra hiệu với mấy người Thiên Chấn Tử, nghiêm nghị quát:

- Các người mau tránh ra, ta muốn giết người rồi...

Lời nói kiêu ngạo, phô trương thanh thế.

Thấy thế, Thiên Chấn Tử cùng thầy trò Tử Ngọc giật mình. Không nhiều lời, sơn động kia chắc chắn là tử địa! Lâm Nhất kiên quyết từ chối, chính là cử chỉ sáng suốt. Còn mấy tên tán tu này tu vi thâm hậu khó lường, không giống với mười người trước đó ở Trọc hồ, hắn còn có thể đại hiển thần uy hay không?

Trong sơn cốc thần bí khó lường này, mây mù bao phủ, sát khí ngất trời. Chín người lúc trước đồng hành, bây giờ đột nhiên thành địch.

Thiên Chấn Tử cùng thầy trò Tử Ngọc tránh sang một bên, lo sợ bất an nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt.

Lâm Nhất một tay cầm thiết bổng, bày ra tư thế động thủ không nói nhiều.

Giết người? Ngươi có bản lĩnh giết được vị nào ở đây? Thực sự là nực cười đến mức tột cùng! Bốn người Thông Châu nhìn nhau, mỗi người nét mặt đều cổ quái.

Mới vừa rồi suy đoán khiến người ta kinh ngạc, đủ thấy tiểu tử này tâm tư kín đáo, cơ trí hơn người. Nhưng không để ý đặt mình vào chỗ hung hiểm, không rõ sâu cạn của đối thủ đã dám tùy tiện chống đỡ như thế, có thể nói là vô cùng lỗ m ãng!

Bốn người Thông Châu nhìn Lâm Nhất như một tiểu tử ngốc, lúc trước từng có chút thận trọng, giờ khắc này đã không còn lại chút gì.

Khuông Phu Tử kinh ngạc nhìn chằm chằm Lâm Nhất, hơi có vẻ tiếc rẻ lắc đầu. Đây chẳng qua là một tai họa không có cách nào vãn hồi mà thôi, kết quả cuối cùng đã được quyết định từ lâu.

Bộ Dương Tử thì vẫn cười khúc khích ngu ngốc như trước, trong ánh mắt lại hiện lên lãnh ý hài hước. Có chỗ khác biệt là La Thu Nương lại khẽ than thở một tiếng, sau đó thần sắc hơi có vẻ cô đơn. Không biết là thương hại hay là bất đắc dĩ đối với trời xanh, nhìn Lâm Nhất đang phí công giãy giụa, nàng ta không khỏi lắc đầu.

Thần sắc của Cư Bình Tử âm trầm như trước, còn tu vi tăng từ Kim Đan sơ kỳ lên Kim Đan trung kỳ, sau khi uy thế chậm rãi tỏa ra, ông ta lạnh lùng liếc qua Lâm Nhất, nói với ba người khác:

- Thu được Giao tiêu là việc hàng đầu! Tiếp tục trì hoãn nữa không khỏi đêm dài lắm mộng!

Nhìn thấy mấy vị đồng bạn cũng không có dị nghị, lại nói:

- Các ngươi giết tiểu tử không nghe lời này đi, rồi tống mấy người còn lại vào sơn động. Ta sẽ lo liệu trận pháp, phòng ngừa chuyện bất ngờ...

Trong giọng nói lạnh như băng này rõ ràng là coi Lâm Nhất như người đã chết. Có lẽ là lòng có lo lắng, hoặc là thật sợ phức tạp, lúc này Cư Bình Tử đã không đủ kiên nhẫn nữa. Sau khi phân phó, tu vi của ba vị đồng bạn liền tăng tới Kim Đan trung kỳ.

- Chư vị không phải là cao nhân Hóa Thần sao? Sao phải bắt nạt bọn ta?

Dị biến lại xuất hiện, Thiên Chấn Tử há hốc mồm, không nhịn được mà rống to. Bốn người kia che giấu tu vi có dụng ý khác? Dưới cấm chế của thiên địa này, nhóm mình tu vi cao nhất chỉ mới Trúc Cơ hậu kỳ! Nhưng đối phương lại có tu vi Kim Đan trung kỳ, Lâm sư đệ sao đánh thắng người ta được! Chuyện này xong rồi...

- Hừ! Thật không dám giấu giếm, bốn người ta đã sớm bước vào Nguyên Anh hậu kỳ viên mãn nhiều năm, cách Hóa Thần chỉ còn nửa bước nữa! Vì hành trình tiên cảnh này, chúng ta lại tu luyện mật pháp, có thể tăng một tầng tu vi trong cấm chế của thiên địa này...

Vẻ mặt của Cư Bình Tử đắc ý, lại nói:

- Trong tiên cảnh, bốn người bọn ta liên thủ đủ để đánh một trận với cao thủ Hóa Thần! Mấy tiểu bối các ngươi đừng có không biết tự lượng sức mình! Ha ha

Nghe vậy, thầy trò Tử Ngọc phía xa cũng không biết làm sao. Mà trong lòng Thiên Chấn Tử cũng biết hôm nay chạy trời không khỏi nắng, không nhịn được mà mắng vốn:

- Bên trái một tên tiểu bối, bên phải một tên tiểu bối! Ta nhổ vào!

Gã chỉ vào bốn người Thông Châu ở phía xa, mắng:

- Các người chẳng qua có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ mà thôi, lại tự cho mình là Hóa Thần tiền bối, hù chết lão tử rồi! Con mẹ nó, thật không biết xấu hổ!

Lời nói này mắng xác thực là thoải mái, người bị chửi cũng vô cùng khó chịu. Cư Bình Tử tự cho là khả năng dưỡng khí không tệ nhưng vẫn bị tức giận đến rên khẽ một tiếng. Ông ta trợn trắng mắt, nhẹ phất tay với bên cạnh. Khuông Phu Tử yên lặng gật đầu, há mồm phun ra pháp bảo. Y cũng không để ý tới Thiên Chấn Tử, đánh thẳng về phía Lâm Nhất:

- Con mẹ nó, hôm nay bị thua thiệt nhiều lắm rồi...

Thiên Chấn Tử nhìn thấu dụng ý của đối phương, trong lòng chần chừ một chút, chợt giậm chân một cái, quát:

- Đánh với huynh đệ ta! Lâm sư đệ, ta tới đây!

Gã chạy tới đã thấy Lâm Nhất giơ đại bổng lên, không quay đầu lại, quát:

- Đứng lại! Đừng vội thêm phiền!

Thực sự là coi thường lão ca ca ta, sao lại là thêm phiền chứ? Lúc Thiên Chấn Tử âm thầm oán thầm bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn, đàng hoàng dừng bước chân lại.

Lâm sư đệ từng một lần rất càn rỡ, còn vừa kêu gào muốn giết người, nhưng giờ là thế nào...