Gầm lên một tiếng, làm bốn người Thiên Chấn Tử càng hoảng sợ, mờ mịt nhìn xung quanh.
Nơi này đã bị trận pháp bao phủ, căn bản không phân biệt được phương hướng, càng không thấy mấy thân ảnh của đám tán tu, Lâm Nhất đang nói chuyện với ai?
Qua chốc lát có ánh sáng vặn vẹo, trên đất trống một phía sơn cốc đúng là có bốn thân ảnh tán tu Thông Châu xuất hiện.
Thấy thế, đám Thiên Chấn Tử đổi sắc. Người âm thầm hạ độc thủ quả nhiên chính là đám tán tu này. Chỉ có điều có trận pháp che đậy, sao Lâm Nhất lại biết được sự tồn tại của đối phương?
Lâm Nhất không hề cảm thấy ngạc nhiên với việc đám tán tu đột nhiên hiện thân, tức giận ép hỏi:
- Vì sao các người có ý định hại ta, nói thật đi!
Bốn tên tán tu đột nhiên hiện thân, mỗi người đều mang thần thái ung dung, chậm rãi tới chỗ cách Lâm Nhất ba mươi trượng, lúc này bọn họ mới dừng lại. Cư Bình Tử cầm đầu giơ tay nắm lấy râu dài, cười khoa trương, nói:
- Có ý định hại ngươi? Tiểu bối không biết chừng mực...
- Ha ha! Tiểu tử, vì sao ngươi cứ đi theo phía sau mông lão nhân gia ta vậy?
Bộ Dương Tử ở một bên cười nói, dáng vẻ vui cười khiến người ta khó mà sinh ra địch ý được.
Khuông Phu Tử thì nghiêm trang gật đầu, nói:
- Trêu chọc một phen cũng thật là...
Dường như gã đang lầm bầm lầu bầu nhưng lại như đặc biệt nói cho Lâm Nhất nghe.
Sau khi mấy vị đồng bạn lần lượt lên tiếng, La Thu Nương lại bước lên một bước, vẻ mặt khá phong tình mím môi cười. Nàng ra ra vẻ không nhìn thấy Tử Ngọc ở phía xa đang trợn mắt nhìn, tò mò nhìn Lâm Nhất, hỏi:
- Thần thông pháp nhãn của đạo hữu xác thực là không tầm thường! Ngươi nhìn xem, với Ngũ Hành cấm pháp trên Thần Giao đảo này, ngươi có thể phá trận mà ra được không?
Nhìn đám Cư Bình Tử đang làm bộ, Lâm Nhất chậm rãi giấu xích mang trong tròng mắt đi, phẫn nộ quát lên:
- Vài tên tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ lại tự cho mình là trưởng bối, giả ngây giả dại, tự cho là đúng. Theo ta thấy, các người chẳng qua là một đám người không biết xấu hổ, cướp gà trộm chó mà thôi! Nếu còn không nói thật, chúng ta không ngại đấu binh đao!
Đối mặt với sự tức giận cùng nhục mạ của Lâm Nhất, bốn người của Thông Châu không thèm để ý, vẻ mặt xem thường.
- Ha ha! Cửu Châu to lớn, người dám nói láo đe dọa bọn ta không hơn mười người!
Cư Bình Tử có chút tự phụ lắc đầu, nói:
- Tiểu bối! Miệng của ngươi nói có người chủ mưu hại ngươi, có chứng cứ rõ ràng không? Nếu như không nói rõ ra được, lão phu sẽ không tha cho ngươi!
Bộ Dương Tử, Khuông Phu Tử cùng La Thu Nương đều mang theo nụ cười vui vẻ nhìn Lâm Nhất, sự hèn mọn và xem thường trong thần sắc bộc lộ ra hết. Đối với người ngoài, ngoan cố chống cự hẳn là như thế.
- Lúc này lão tử nhận ra rồi! Nhưng lão tử không phục! Mau mau thu hồi trận pháp, chúng ta đại chiến một trận...
Thiên Chấn Tử cả giận nói. Cho dù thế nào, bị người ta đùa giỡn một hồi lại mơ hồ chui vào trong lồ ng giam này không thể không khiến người ta xấu hổ và giận dữ. Bên ngoài hơn mười trượng, gã và thầy trò Tử Ngọc biết rõ tai họa phủ xuống nên mỗi người đều đã lấy ra phi kiếm, trận địa sẵn sàng đón địch.
Giơ tay ngăn cản Thiên Chấn Tử, Lâm Nhất lạnh lùng nhìn đám Cư Bình Tử. Sau một lát, hắn lạnh lùng nói:
- Trước đây trên hồ đê, các người vốn dĩ là có ý muốn ức hiếp ba người đồng hành kia, sau khi không có kết quả liền muốn động vũ lực, nhưng không ngờ một nhóm năm người bọn ta tới bên hồ. Dưới tình hình không rõ, các ngươi không thể làm gì khác hơn là tĩnh quan tính sau. Mà ba người kia hiển nhiên đã chịu nhiều thua thiệt trong tay các ngươi nên mới nóng nòng thoát khỏi khốn cảnh, liền gợi ý cho bọn ta tới Minh hồ...
Có chút hăng hái nhìn Lâm Nhất, thần sắc bốn người của Thần Châu khó hiểu.
- ... Sau đó nhìn thấy ta đuổi ba người kia phải chạy, các người liền cảm thấy cố kỵ, giả ý đề nghị đồng hành...
Lâm Nhất tiếp tục nói:
- Tới Minh hồ, hai lão đầu giả ngây giả dại đi đầu bước ra một bước chỉ là vì muốn dẫn bọn ta vào cạm bẫy. Trên đường sợ chúng ta có nghi ngờ, La Thu Nương liền có ý tạo ra thị phi, ý đồ không ngoài ba cái...
Cư Bình Tử cùng La Thu Nương ở bên cạnh thay đổi ánh mắt, hơi có vẻ ngạc nhiên. Bộ Dương Tử cùng Khuông Phu Tử thì tò mò, một người thúc giục đối phương nói tiếp, tên còn lại im miệng không nói không giằng, nhưng cũng nhìn chằm chằm Lâm Nhất không rời mắt.
- ... Một, mượn cớ gây ra bất hòa, để cho bọn ta ít đi nghi kỵ với bốn người các ngươi; Hai, tách năm người bọn ta ra, nhằm tóm từng nhóm một; Ba, cho dù đi con đường nào, dưới sự rối ren, bọn ta đều sẽ thả lỏng sự đề phòng mà trúng kế.
Nói tới đây, Lâm Nhất nhíu mày lại, lạnh giọng thét hỏi:
- Các ngươi làm mọi cách ra vẻ ta đây, dụng ý không cần nói cũng biết. Chẳng qua là người lạ tương phùng, vì sao các ngươi lại muốn hại bọn ta như vậy?
Bốn người Thông Châu nhìn xung quanh, trong thần sắc có kinh ngạc, cũng có vô cùng kinh ngạc. Lúc sau, Cư Bình Tử sắc mặt âm trầm nhìn Lâm Nhất, nói:
- Tiểu tử! Trong mấy người, ngươi là có lòng nghi ngờ nặng nhất! Nhìn một biết ba, cũng không kém đâu. Chỉ có điều, còn có bốn nữa, ngươi có nghĩ ra không?
Lâm Nhất hừ một tiếng, Cư Bình Tử âm trầm nói:
- Chính là bởi vì ngươi nên bọn ta mới không thể không bắt một nhóm năm người các ngươi lại, để tránh tiết lộ tin tức. Còn nếu nói chủ mưu hại người ấy à, cũng không hẳn vậy, chỉ là muốn các người giúp lão phu một chuyện mà thôi...
Nghe được lời đó, đám Thiên Chấn Tử cảm thấy mờ mịt nhưng căm giận không ngừng. Giúp? Chẳng qua là giả vờ hòa nhã mà thôi! Nếu không, cần gì phải thiết kế hãm hại như thế? Còn Lâm Nhất cũng vểnh mép, cười nhạt chế nhạo.
Lúc này, trên nét mặt của bốn người Thông Châu thiếu đi vẻ chế nhạo, nhiều thêm mấy phần kinh ngạc.
Cư Bình Tử vẫn chưa hề phủ nhận đối với suy đoán của Lâm Nhất, lại chợt chuyển lời, nói:
- Nhìn thấy sơn động phía chân núi xa xa kia không? Chỉ cần đi vào đó thu hồi một vật, lão phu liền thả các người ra, thế nào?