Vô Tiên

Chương 1362: Chớ bị người ta hãm hại (1)




Một nhóm chín người đi được nửa đường trên Minh hồ, bốn người của Thông Châu lại bỗng nhiên sinh ra tranh chấp. La Thu Nương muốn đi tìm bảo, Cư Bình Tử nói trong Minh hồ không có vùng nào tàng bảo, cố ý muốn đi về phía trước.

Khả năng sau phen tranh chấp này, dưới tình hình lập lờ nước đôi, quyết định đi con đường nào lần nữa rơi vào đầu Lâm Nhất. Ngoài ý muốn, sự lo ngại trong lòng hắn dần nặng thêm. Trong mắt hắn, chuyện này có vài phần quỷ dị. Mà cho dù tiếp tục đi về phía trước hay là nửa đường chuyển hướng đi tầm bảo đều có sự bị động làm người ta không lường trước được.

Yên lặng đánh giá mọi người ở phía trước cách không xa, chốc lát sau, Lâm Nhất bỗng nhiên cười khẽ, nói:

- Có câu nói như này, chí cùng hợp đạo. Nếu mọi người không đi tới cùng một nơi, vậy mỗi người đi một ngả đi!

Bốn người Thông Châu hơi kinh ngạc, cả Thiên Chấn Tử và thầy trò Tử Ngọc cũng ngẩn ra.

Lâm Nhất coi như không nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, tiếp tục thoải mái nói:

- Tử Ngọc đạo hữu, nếu ngươi cố ý muốn đi với bọn họ, xin cứ tự nhiên, thứ cho Lâm mỗ không phụng bồi nữa! Huynh trưởng...

Thiên Chấn Tử vội la lên:

- Năm người Ngọc Sơn đảo ta sẽ cùng tiến thối, sao có thể bỏ lại Tử Ngọc...

Không để ý tới gã nói, Lâm Nhất nói tiếp:

- Người cứ khư khư cố chấp sao có thể cùng tiến cùng lùi? Là theo ta đi về phía trước, hay theo ba người nàng ta đi tầm bảo, ngươi tự quyết định đi. Còn Cư Bình Tử đạo hữu...

Lời nói vừa chuyển, Lâm Nhất nói với ba lão đầu phía trước:

- Các người hao tổn tâm cơ vậy chẳng qua là muốn có người đồng hành, lấy thanh thế lớn mạnh... những nguyên do đó không đề cập tới cũng được! Nhưng hiện nay nếu đã sinh ra tranh chấp, chúng ta cũng nên từ biệt rồi...

Nói đến đây, hắn giương cằm lên mang theo khí thế chân thật đáng tin, nói với Thiên Chấn Tử và Tử Ngọc:

- Là đi hay ở, tự mình quyết định cho tốt!

Kiếm hồng dưới chân chợt lóe, thân hình Lâm Nhất quẹo trái, lại muốn bỏ mọi người sang một bên, một mình đi về phía trước.

Thấy thế, ba lão đầu kia thờ ơ, chỉ có La Thu Nương bất đắc dĩ lắc đầu. Giờ khắc này, bốn người Thông Châu đều không đếm xỉa tới nữa.

Chỉ có điều giữa hai lựa chọn khó, Thiên Chấn Tử càng lúc càng chần chừ. Thần sắc gã nhanh chóng biến ảo, nặng nề thở dài một tiếng với Tử Ngọc, chợt phất ống tay áo, xoay người quát:

- Lâm sư đệ, chờ ta một chút...

Trong nháy mắt, năm người Ngọc Sơn đảo liền tách ra khiến Viêm Hâm bối rối một trận. Trong lòng y lại vừa động, không kịp suy nghĩ nhiều mà bỏ qua không chú ý tới sư phụ và sư muội nữa, dồn dập kêu:

- Cái kia... Lâm đ ạo hữu... còn ta nữa!

Ác nhân? Ác nhân biết gốc biết rễ dù sao cũng làm người ta yên tâm hơn so với bốn tán tu chưa rõ ý đồ này! Còn đối với Viêm Hâm, ác nhân như Lâm Nhất cũng không có lòng hại người, như thế là đủ rồi!

Thiên Chấn Tử và Viêm Hâm đều bỏ lại mình mà đi khiến cho Tử Ngọc không ngừng kinh ngạc. Còn khí thế nghiêm nghị cùng lời nói nhắc nhở của Lâm Nhất khiến suy nghĩ nóng bỏng trong đầu nàng dần lạnh xuống. Sau khi hơi do dự, mang theo vài phần tiếc hận áy náy cười một tiếng với La Thu Nương:

- Đa tạ tỷ tỷ có ý tốt, nhưng đây... aizzz! Hề Hồ, theo vi sư đi thôi...

Tử Ngọc nhẹ than một tiếng muốn xoay người cáo từ, La Thu Nương kinh ngạc bận rộn lên tiếng ngăn cản:

- Muội muội từ từ đã!

Đôi thầy trò này chưa hiểu, còn muốn hỏi nguyên do lại nghe phía xa có người quát lạnh, nói:

- La đạo hữu, ngươi còn muốn đợi cái gì?

Lâm Nhất mới bay ra ngoài được một, hai chục trượng, không quên lưu ý tình hình phía sau. Lúc La Thu Nương ngăn cản thầy trò Tử Ngọc, hắn chợt dừng lại, đôi lông mày như đao tà tà nhướng lên, ánh mắt hùng hổ dọa người, quanh thân có sát khí như có như không dần tràn ra. Nhìn thời cơ, Thiên Chấn Tử và Viêm Hâm nhất thời phân sang hai bên, vẻ mặt đề phòng.

Chẳng qua là trong một thoáng qua, thần sắc của La Thu Nương lại như trước. Nàng ta giơ tay lên gạt lọn tóc không hề loạn, ánh mắt như một hồ nước khó lường nhẹ liếc nhìn mọi người, cười với Lâm Nhất một tiếng, nói:

- Cũng là do Thu Nương thất sách! Kính xin đạo hữu chớ trách!

- Xin chỉ giáo!

Mặt Lâm Nhất trầm như nước, lạnh lùng liếc về phía ba tán tu khác. Bộ Dương Tử vẫn nở nụ cười xem náo nhiệt, thần sắc của Khuông Phu Tử ân cần, Cư Bình Tử vuốt râu không nói. Tất cả chuyện mới phát sinh thật giống như không chút liên quan nào tới ba người này.

- Hừ! Tử Ngọc muốn đi, ai dám ngăn cản!

Thiên Chấn Tử cũng vén tay áo lên, mắt nhìn chằm chằm. Nhưng gã vẫn là không kìm nén được sự mừng rỡ trong lòng, ánh mắt không rời nhìn thầy trò Tử Ngọc. Viêm Hâm ở bên cạnh vừa đề phòng, vừa không nhịn được quay đầu nhìn xung quanh, không biết đang suy nghĩ cái gì.

La Thu Nương lại không vì tình hình bốn phía mà thay đổi, lóe ra một bước, khom người thi lễ với Tử Ngọc, lúc này mới nhìn về phía Lâm Nhất, mang theo vài phần xấu hổ:

- Bởi vì mong muốn của riêng hai tỷ muội ta khiến cho năm người Ngọc Sơn đảo các ngươi sinh ra tranh chấp, Thu Nương mang tội lớn.

Sự hoài nghi trong lòng Lâm Nhất vẫn chưa tiêu tan, Thiên Chấn Tử thì thần sắc khó hiểu, Viêm Hâm lại ngầm thở dài. Hơi tỏ ra lúng túng với hai thầy trò, nhất thời không biết theo ai. Đi tầm bảo trên đảo hay là ba người đi cùng nhau.

- Là Thu Nương lo lắng không chu toàn, kính xin ba vị đạo huynh tha lỗi!

Sau khi La Thu Nương nhận lỗi với ba người Cư Bình Tử, tiếp theo nhìn về phía Lâm Nhất, nói: