Vô Tiên

Chương 1361: Minh hồ mù mịt (2)




Mặt hồ Minh hồ cũng vô cùng dị thường, chỉ được bao phủ một tầng sương, từng cơn sóng lớn cũng có vẻ không đáng sợ. Mà dưới mặt nước lại không nhìn thấy sinh vật hay cá gì, chỉ có nguyên khí nhàn nhàn dày đặc sinh động. Ngoài ra còn có chín tia kiếm hồng xẹt qua bay về phía trước.

Bên trong Hậu Thổ tiên cảnh, không chỗ nào không có cấm chế. Vì vậy tuy lập tức có thể ngự kiếm phi hành nhưng cũng không ai dám tùy tiện bay cao, chỉ bay lướt cách hồ trăm trượng. Cứ vậy hai ngày nữa trôi qua, trên đường đi cũng không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn. Mấy người Ngọc Sơn đảo cũng dần dần thả lỏng. Còn La Thu Nương vẫn luôn không rời thầy trò Tử Ngọc, ba cô gái dần dần quen biết, nói cười với nhau khá vui vẻ.

Lại thêm một ngày trôi qua, trên trời dưới đất cũng không có dị trạng, tình hình đi đường vẫn như trước. Bộ Dương Tử và Khuông Phu Tử vẫn luôn chạy ở trước nhất, Cư Bình Tử theo sát, ba cô gái ở giữa, Thiên Chấn Tử cùng Viêm Hâm một trái một phải, đi sau cùng là Lâm Nhất.

Y theo những gì trên địa đồ tiên cảnh, diện tích của Minh hồ rất rộng, phương viên không dưới mấy trăm ngàn dặm. Mà hiện nay, đoạn đường này đã qua non nửa, có lẽ chưa cần tới mười ngày là có thể tới hồ lớn kế tiếp, Ế hồ.

Liên tiếp ba ngày tiếp theo cũng không có gì ngoài ý muốn, Lâm Nhất cũng thầm thở phào nhẹ nhõm. Chỉ có điều nhìn Bộ Dương Tử cùng Khuông Phu Tử chạy vui sướng như vậy, trong đầu hắn vẫn sinh ra mấy phần dị trạng.

Có hai lão đầu đi trước dẫn đường, người phía sau không thể làm gì khác hơn là đi theo. Mà mặt hồ rất rộng, rất khó phân biệt phương hướng, cứ như vậy một đường chạy đi, cuối cùng sẽ tới nơi nào thật sự là khó nói.

Khi đang ngự kiếm phi hành, Lâm Nhất móc đồ giản tiên cảnh ra, nhẹ nhàng nhíu mày. Trong địa đồ của ngọc giản có một con đường mờ nhạt không rõ đi ngang qua Minh hồ. Tuy là khó có thể phân biệt cụ thể là ở đâu nhưng cũng không khó để nhìn ra đó là một con đường thẳng. Nhưng hai lão đầu này chạy hai ngày, lại lượn quanh một đường cong trên mặt hồ, không thể không khiến người ta có chút kỳ quái.

Cư Bình Tử không phải là biết tình hình của tiên cảnh rất cụ thể hay sao, tại sao lại đi theo “một điên một si” ở phía trước dẫn đường chứ?

Lúc Lâm Nhất đang cảm thấy nghi ngờ trong lòng, tám người phía trước lần lượt chậm lại. Hắn thầm nghĩ, quả nhiên là xảy ra tình trạng lạ. Đợi khi tới gần mới biết không phải hai lão đầu sinh sự, mà là tới từ ba vị nữ tử.

Không biết bởi vì sao, thầy trò Tử Ngọc có vẻ hưng phấn, còn La Thu Nương thì mặt nở nụ cười, Thiên Chấn Tử cùng Viêm Hâm không rõ nội tình bảo vệ ở một bên, còn ba người Cư Bình Tử dừng lại xoay người, thần sắc lại không kiên nhẫn.

- Bởi vậy đi về bên phải, nhiều nhất là lộ trình nửa ngày nữa sẽ tới một hòn đảo giữa hồ. Nơi đó không chỉ có thiên tài địa bảo, còn có di chỉ động phủ tiên gia, chúng ta không ngại vào đó dừng lại hai ngày, hẳn là sẽ có một phen thu hoạch!

La Thu Nương nói vậy lại dẫn tới Tử Ngọc và Liễu Hề Hồ liên tiếp gật đầu phụ họa. Nàng ta lại mỉm cười nói với ba người Cư Bình Tử ở phía trước:

- Gặp được tiên duyên, không thể bỏ qua!

Trong lời nói mang theo ý khẩn cầu, muốn được ba đồng bạn đồng ý.

Không ngờ Cư Bình Tử lại có chút không thích lắc đầu, trả lời:

- Không còn mấy ngày nữa là có thể xuyên qua Minh hồ rồi, Thu Nương cần gì phải làm phức tạp lên như thế!

“Một điên một si” cũng nói theo, tìm tới Hậu Thổ tháp mới là chuyện hàng đầu trong chuyến này.

- Tuy Hậu Thổ tháp quan trọng nhưng cũng không gây trở ngại nếu tầm bảo trên đường mà! Tiên cảnh mở ra kéo dài tới hơn mười năm, chúng ta sao phải nóng lòng vậy...

La Thu Nương không nóng không vội, lại dựa vào lí lẽ để biện luận.

Thiên Chấn Tử không rõ có chuyện gì xảy ra, không nhịn được nhìn về phía sư đệ của gã. Nhưng Lâm Nhất cũng dùng gương mặt ngây thơ đánh giá qua lại nhất cử nhất động của bốn người Thông Châu.

- Theo ta được biết, trong Minh hồ này chỉ có mấy hoang đảo không rõ, cũng không có linh sơn bảo tàng gì...

Cư Bình Tử khẳng định. Còn La Thu Nương lại vẫn ngoan cường phân trần:

- Ta cũng không phải nói bừa, mấy vị đạo huynh đi xem thử một lần là biết! Trước sau chỉ tốn nửa ngày, nếu có khả năng lấy được cái gì đó, sao lại không làm chứ!

Tử Ngọc và Liễu Hề Hồ ở một bên cũng cực kỳ động lòng với chuyện này, tiếp tục gật đầu tán thành.

Ba cô gái này quan hệ khá tốt! Còn không biết ba ngày qua La Thu Nương đã nói những chuyện gì! Lâm Nhất đang âm thầm suy đoán lại thấy Cư Bình Tử nhìn tới, chắp tay nói:

- Bọn ta cùng Thu Nương quen biết đã lâu, thật không tiện dứt khoát từ chối, tránh l@m tình cảm bị sứt mẻ! Nhưng nàng lại không nghe khuyên răn, xác thực làm người ta thấy bất đắc dĩ! Đi con đường nào, xin Lâm đ ạo hữu cùng Thiên Chấn Tử đạo hữu định đoạt!

Đây là người trong nhà sinh ra tranh chấp, để người ngoài nói ra một lời công đạo!

Viêm Hâm nhìn thấy trong lời nói của Cư Bình Tử không nhắc tới mình thì có hơi thất vọng. Y thẳng thắn khoanh tay đứng một bên, cố gắng ném phiền muộn vào trong hồ lớn.

Thiên Chấn Tử trợn con ngươi, nhéo chòm râu, trong chốc lát không biết làm sao. Trên nửa đường đột nhiên sinh ra tranh chấp này còn liên lụy tới thầy trò Tử Ngọc, làm thế nào cho phải? Khi không có cách nào, gã tới bên người Lâm Nhất, mở hai tay ra lại không nói tiếng nào, là ý nói, ngươi xem đó mà làm thôi!

Mày liễu của La Thu Nương hơi nhíu lại, hiển nhiên là rất bất mãn với Cư Bình Tử. Nàng ta lại nhìn về phía Lâm Nhất, nói:

- Lâm đ ạo hữu không cần vì vậy mà bị khó dễ, mọi người tạm thời phân chia nhau mà đi là được! Sau mười ngày, chúng ta hẹn gặp nhau ở Minh hồ, không gặp không về, được không?

- Không được!

Không đợi Lâm Nhất lên tiếng trả lời, Thiên Chấn Tử vung tay lên, không cần suy nghĩ nói:

- Ngươi không thể tự mình ra quyết định như thế được, năm người Ngọc Sơn đảo ta tuyệt không tách nhau ra.

La Thu Nương vuốt nhẹ tay, đôi mắt sáng chớp động nở tiếu ý khó nắm bắt. Nàng ta nhẹ giọng lẩm bẩm:

- Đám con gái chúng ta từ nhỏ đã kém một bậc! Cho dù nói cũng không có ai muốn nghe! Thế nhưng...

Lời còn chưa dứt, Tử Ngọc chần chừ một chút, vẫn lên tiếng nói:

- Thiên Chấn Tử, nếu thật không muốn xa nhau, ngươi và ta đồng hành là được!

- Chuyện này...

Thiên Chấn Tử nhất thời không thể phát cáu, không thể không chuyển hướng nhìn Lâm Nhất.

Trên mặt hồ tĩnh lặng, giả dối quỷ quyệt. Chín người đạp kiếm treo trên bầu trời, thần sắc khác nhau.

Nhìn thấy mọi người đang nhìn về phía mình, Lâm Nhất âm thầm đau miệng. Sao chuyện này lại tới phiên mình rồi...