Vô Tiên

Chương 1355: Cái bè vượt hồ (2)




Lâm Nhất gật đầu, ngầm thu hại. Hơn một tháng qua rồi, trong khí hải lúc này mới ngừng lại. Nhất thể tam Anh, là một chuyện thần kỳ! Nhưng khi ba huynh đệ xảy ra phiền toái thật không dễ để thu thập.

Mọi việc luôn có lợi và hại đi kèm. Trong khí hải hỗn loạn, cuối cùng vẫn là do ba Anh kiềm chế lẫn nhau mà bình định trở lại. Sau khi toàn lực vận chuyển “Huyền Thiên tâm pháp” cùng “Thăng Long quyết”, Lâm Nhất dùng Long Anh cường đại áp chế tu vi của Ma Anh không tăng lên, cùng sử dụng Đạo Anh để điều dưỡng khí cơ của ba người.

Cứ như vậy, Lâm Nhất hoạt động hơn một tháng, cuối cùng Ma Anh cũng bị ép phải thỏa hiệp, nhưng vẫn làm hắn rất bất đắc dĩ.

Nhờ vào nguyên khí trong tiên cảnh, còn cả ma khí trên Trọc hồ có thể cung cấp thu nạp, tu vi của Ma Anh đã sớm có thể đột phá tới Nguyên Anh trung kỳ. Còn bản thân Long Anh vốn cường đại, sau lần tranh đấu này mà nhận được chỗ tốt. Nhưng tu vi của hai người tăng lên đều bị Lâm Nhất mạnh mẽ cản lại.

Trước khi Đạo Anh khôi phục, Lâm Nhất không dám để một nhà độc quyền nữa, tránh khỏi có người lại gây chuyện thị phi.

Tuy Long Anh kiêu ngạo nhưng cũng không làm càn. Ma Anh lại một thân tà khí, rất khó quản giáo.

Ai bảo Lâm Nhất hắn tự nhiên lại có tu vi Ma tu chứ? Cũng không hiểu công pháp Ma tu!

Chỉ vì tu luyện Ma Ấn, bây giờ mới trời giáng một thân tu vi Ma tu, cũng dựa vào đó mà kết thành Ma Anh. Lúc bình thường còn không có gì, khi gặp ngỗ nghịch, Lâm Nhất mới phát giác ra đối phương trở nên xa lạ mà không thể quản giáo.

Nghĩ như thế, còn phải hiểu rõ công pháp cùng pháp môn của Ma tu, lại vừa sử dụng Ma Anh làm huyết mạch thần hồn của mình gắn bó khăng khít. Vì vậy, tu vi của Đạo Anh còn phải gắng gượng đuổi theo, nếu không... về sau không tránh được bị bắt nạt...

- Lâm sư đệ? Ngươi ổn chứ...? Ca ca ta lo đấy! Phía trước như có bóng người xuất hiện...

Giọng nói của Thiên Chấn Tử vang lên ở sau người, Lâm Nhất bỏ qua tâm tư lung tung kia, giương mắt lên nhìn. Một cái hồ đê* xuất hiện bên ngoài mấy dặm ở phía trước, còn có mấy thân ảnh tu sĩ đung đưa lay động.

*Vùng đất cao bao quanh hồ, viết tắt là hồ đê

- Đại ca không cần lo lắng! Ta không sao...

Nhẹ giọng trả lời một câu, Lâm Nhất bắt đầu xoay người. Ánh mắt trong sạch, thần thái thoải mái, khí độ yêu tà làm người ta sợ hãi đã sớm không còn.

Thiên Chấn Tử yên lòng, vuốt râu cười to, nói:

- Không sao là tốt rồi! Ca ca còn đang sợ bóng sợ gió một hồi...

Lâm Nhất nở nụ cười hiền hòa, gật đầu ra hiệu với thầy trò Tử Ngọc. Viêm Hâm thì quay lưng lại, trên tay không quên cầm cành cây dùng sức chèo thuyền, tư thế rất ra sức.

- ... Trong một tháng này thật sự làm bọn ta sợ hãi!

Có lẽ là vì đã lâu không lên tiếng, hoặc là đã buông xuống một nỗi lòng, Thiên Chấn Tử vẻ mặt tươi cười, đã há mồm là không ngừng được.

- Ồ?

Lâm Nhất không hiểu nhìn đối phương.

- Ngươi cứ vậy ngồi im không nhúc nhích, quanh thân có sát khí bức người tỏa ra! Bọn ta vừa chèo thuyền vừa run sợ trong lòng. Đại bổng của ngươi rất khó lường...

Thiên Chấn Tử ra vẻ kinh hãi, dẫn tới Tử Ngọc ở một bên sẵng giọng:

- Không thể trêu đùa Lâm đ ạo hữu như vậy được. Vì sự an nguy của chúng ta nên hắn đã mạnh mẽ thi triển tu vi nên mới tru diệt được kẻ địch, phải điều tức hơn một tháng, bây giờ mới hoàn hảo như ban đầu...

Thiên Chấn Tử ngẩn ra, lại lơ đễnh cười nói:

- Ha ha! Ta đây không phải đang tán dóc với huynh đệ nhà mình sao...

- Huynh đệ nhà mình cũng không được!

Liếc Thiên Chấn Tử một cái, Tử Ngọc lại khẽ khom người nói:

- Đa tạ Lâm đ ạo hữu trượng nghĩa xuất thủ...

Thấy thế, một đôi sư huynh muội chỉ đành hành lễ theo sư phụ mình, miệng nói đa tạ ân cứu mạng! Liễu Hề Hồ mang sự cảm ơn trên mặt, còn người phía sau lại hơi có vẻ rối ren, cành cây trong trong tay còn chưa kịp để xuống.

- Mấy vị không cần đa lễ!

Lâm Nhất khoát khoát tay nói. Nhìn dáng vẻ trịnh trọng của Tử Ngọc, hắn suy nghĩ một chút, lại nói:

- Không biết vì nguyên nhân gì mà tu sĩ Thư Châu đều muốn giết ta cho thống khoái. Không bằng cách xa nhau mà đi, tránh gây họa tới các ngươi...

Nghe vậy, Tử Ngọc đứng lên nhìn về phía Thiên Chấn Tử. Liễu Hề Hồ thì không có chủ kiến, chỉ lo nhìn chằm chằm sư phụ. Còn Viêm Hâm thì lại nhân cơ hội cúi người xuống, tận chức tận trách vung cành cây chèo thuyền.

Thật không ngờ, Lâm Nhất lại nói như vậy. Thiên Chấn Tử lắc đầu nghiêm trang nói:

- Nếu thật có Hóa Thần tiền bối đánh tới thì ta sẽ chạy trốn, ngươi có muốn cản cũng không được...

Con ngươi của gã đảo một vòng, hai tay mở ra, xảo trá cười nói:

- Đại nạn trước mặt, ngươi cũng không thể bỏ mặc lão ca ca được...

Trong lời nói của Thiên Chấn Tử lộ ra sự trơn tru lõi đời, còn Tử Ngọc cũng ngầm hiểu, cười nhạt với Lâm Nhất, nói:

- Họa phúc tự hiểu, không ngại việc chúng ta cùng đồng hành! Lâm đ ạo hữu chớ chê bọn ta mới đúng!

Nhìn hai người trước mắt, Lâm Nhất mỉm cười đáp lại. Thầm nghĩ, không hổ là sư tỷ sư đệ cùng xuất đồng môn, khẩu khí nói chuyện mặc dù không giống nhau, nhưng cũng không có hai ý. Chỉ có điều đối mặt với hung hiểm khó lường, hai vị này không có sự nao núng cùng sợ hãi, cũng thật khó mà có được.

Lúc mấy người nói chuyện, chỗ hồ đê truyền tới tiếng la:

- Đạo hữu trên bè gỗ mau mau cập bờ...