Vô Tiên

Chương 1353: Giết chóc giữa đường (2)




Mấy tên Yêu tu kia cũng không kém, đều là hạng người gân cốt cường kiện, hung hãn hiếu chiến. Tuy là tu vi bị phong bế nhưng vẫn mạnh hơn tu sĩ tầm thường một bậc. Thế nhưng thiết bổng của Lâm Nhất thế đại lực trầm, căn bản không ai đỡ nổi một gậy. Ngoài ra, trong đám này không chỉ có Ma tu...

Cho dù thế nào, đối với Lâm Nhất, cấm chế trong thiên địa tiên cảnh này cũng không phải cái nào cũng tệ. Bằng vào địa lợi của nơi này còn có sự thần dị của nhất thể tam Anh. Hắn không sợ bất kỳ người nào dưới Hóa Thần. Còn mấy tên cấu kết với nhau làm việc xấu trên bè gỗ này, chẳng qua là tự tìm đường chết mà thôi!

Ngươi nghe Bạch Văn Tử nói thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, ta lại mở ra một con đường máu...

Liếc thấy Lâm Nhất hung mãnh nan địch như vậy, lão giả lúc trước giật dây hành hung hối hận cũng không kịp, thừa dịp loạn lạc mà thoát khỏi bè gỗ. Ông ta đâm đầu vào trong nước, muốn lặn xuống đáy hồ để thoát thân.

Giết người chẳng qua là tay nâng bổng hạ xuống mà thôi, Lâm Nhất quay lại, hai chân đứng vững trên bè gỗ rồi giơ tay lên điểm vào mặt hồ một cái. Long Tu tiên đột nhiên bay ra trên cổ tay, một đường kim quang bắn vào nước, chớp mắt liền trói một thân ảnh, rào rào bay lên.

Nước bắn tun tóe, lão giả nướt nước dầm dề bay thẳng về phía bè gỗ, bị cánh tay của Lâm Nhất khẽ giương lên nắm trong tay. Quanh thân lại bị trói buộc khó có thể giãy dụa, chỉ có mặt mày dữ tợn điên cuồng hét lên không ngừng.

- Dám cả gan giết đệ tử Thư Châu cùng đệ tử Chân Võ môn, ngươi nhất định sẽ phải chết! Còn không buông lão phu ra...

Sau khi nước gợn trên mặt hồ, bè gỗ nhẹ nhàng đung đưa, Lâm Nhất hung hãn đứng đó. Một tay hắn cầm thiết bổng, một tay túm lão giả, cho lão hai chân lơ lửng trên không, mắng chửi không dứt.

Lúc sau, hai hàng lông mày của Lâm Nhất dựng thẳng, trong con ngươi lóe lên huyết quang. Long Tu tiên cũng hóa thành kim quang thu về cổ tay, nhưng chưa đợi lão giả rơi xuống, hắn lần nữa vung quyền kích đánh ra...

- Phụt...

Một tiếng phập trầm truyền tới, Lâm Nhất dùng một quyền đánh xuyên qua khí hải của lão giả.

- A...

Không để ý tới tiếng hét thảm tê tâm liệt phế, Lâm Nhất giơ một cước lên đá bay lão giả ra ngoài. Còn trên tay dầm dề máu tươi có thêm một vật, đó là một khuôn mặt Nguyên Anh mi mục nhìn rất sống động. Tuy là hai mắt nhắm chặt nhưng trên nét mặt giãy dụa đều là sự hoảng sợ.

- Tõm...

Thi thể rơi xuống nước, Lâm Nhất hồn nhiên không để tâm, còn nhìn chòng chọc vào Nguyên Anh trong tay. Kết hắc khí quấn trên trán hắn có xích mang quỷ dị mơ hồ lóe ra. Vẻ mặt âm tà, yêu mị dần, sát khí bức người.

Khóe miệng hơi hơi nhếch lên, trong vẻ mặt hờ hững của Lâm Nhất hiện lên hàn ý vô tình. Đột nhiên, trên tay hắn dùng sức bóp một cái, Nguyên Thần Anh thể của lão giả nhất thời nổ tung, một đống máu loãng tí tách nhỏ ra. Cùng lúc đó, một tia huyết quang nhỏ bé yếu ớt bỗng nhiên nhập vào trong cơ thể của Ma Anh.

Bỗng nhiên, Lâm Nhất nhắm hai mắt lại, thần sắc âm trầm dọa người. Hắn vung cánh tay, một chuỗi máu lăn xuống, trên mặt hồ đen ngòm tràn ra từng tia huyết hoa yêu dị, trôi theo từng cỗ thi thể.

Một lúc sau, Lâm Nhất lần nữa chậm rãi mở hai mắt ra. Hắn yên lặng đánh giá mặt hồ đã yên tĩnh lại, giơ tay lên vồ vào không khí, từng cái túi càn khôn bay ra ngoài mặt nước, thoáng qua rồi mất tăm.

Lúc này, Lâm Nhất mới nhìn về phía đám Thiên Chấn Tử. Hắn lấy thiết bổng làm mái chèo vỗ lên mặt nước, bè gỗ theo đó bỗng nhiên vọt về phía trước mấy trượng. Hắn cũng không ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói:

- Lên đây đi...

Một câu nói như vậy căn bản không quan tâm tới phản ứng của đám Thiên Chấn Tử, Lâm Nhất ngồi luôn trên bè gỗ, cũng thuận tay đặt thiết bổng ngang trên đầu gối. Sau đó, hắn gục đầu xuống, mặc cho tóc đen xốc xếch che cả khuôn mặt, vẫn không nhúc nhích.

Tức giận như sét đánh, di chuyển như phong lôi, nhưng trong nháy mắt liền tĩnh như mặt nước phẳng lặng, không có chút rung động nào! Hành động trước sau của Lâm Nhất khác nhau một trời một vực, làm người ta khó có thể đo lường được!

Nhìn chằm chằm thân ảnh ngồi một mình trên bè gỗ, bốn người trong nước đột nhiên thất thần. Trong thiên địa này, huyết tinh và sát khí còn chưa tiêu tán, thân ở trong này làm lòng người không nhịn được rùng mình một trận.

Sống sót sau đại nạn, tránh không được muốn cảm khái hai câu, hoặc là giả lả cười hai tiếng với Lâm sư đệ, nhưng Thiên Chấn Tử cũng không há nổi mồm, không ngừng được mà hít một loạt khí lạnh.

Mười vị tu sĩ Nguyên Anh cứ như vậy trong nháy mắt đã không còn...

Không có trận chém giết kinh tâm động phách, chỉ có một phe tàn sát vô tình.

Những người trên bè gỗ đó đủ cao thủ trung kỳ và hậu kỳ! Nhất là mấy tên Yêu tu đều rất cường hãn, nhưng đối mặt với đại bổng lại không có sức đánh trả, như hồ lô bị rơi xuống nước, từng người bị đại bổng đập vỡ sọ. Thậm chí có người còn bị móc Nguyên Anh ra, cứ như vậy bị bóp chặt...

Lâm sư đệ, đây là ngươi sao? Vốn tưởng rằng ngươi đánh lộn là một người lão luyện, nhưng không ngờ khi giết người ngươi cũng không hề nương tay như thế! Thiên Chấn Tử ta trọn đời này cũng tính đã làm vô số điều ác, nhưng còn chưa hung ác được như ngươi... quá ác rồi!

Sau khi quét ngang địch thủ phải hãnh diện, nhưng vì sao ngươi lại tự nhiên không vui như vậy?

Cảnh Lâm Nhất giết người làm Thiên Chấn Tử vô cùng sảnh sỏi cũng phải kinh ngạc không thôi.

Đối với lần này, Tử Ngọc cũng khó nhịn sự hồi hộp. Những người đã chết đều là cao thủ xấp xỉ mình, lại bị giết như giết gà giết chó, chết sạch. Lúc này có lẽ là cảm động lây, nàng sinh ra mấy phần sợ hãi với Lâm Nhất.

May là vị Lâm đ ạo hữu này cũng không phải địch thủ, Thiên Chấn Tử có người quen thật là tốt...

Sau một trận giết chóc qua đi, Liễu Hề Hồ vẫn chưa tỉnh hồn. Không biết là hồ nước ướt lạnh, hay là nỗi khiếp sợ vẫn khó tiêu, hoa dung thất sắc, lạnh run. Chăm chú nhìn thân ảnh ngồi cô độc một mình, tâm hồn tự suy tưởng. Trong lúc nguy cấp, sư huynh có thủ đoạn và gánh vác được như vậy hay không...

Viêm Hâm tránh ở một bên sắc mặt tái nhợt. Nhìn thấy sư muội đang nhìn, gã giả vờ trấn định gật đầu, lập tức lại len lén liếc nhìn người nọ. Chỉ một thoáng, trong lòng lại kéo tới một hồi hoảng loạn, suýt chút nữa khó tự kiềm chế.

Mà thôi! Nỗi nhục từng chịu bởi một bạt tai là không tìm về được nữa! Đối với một tên giết người như ngóe như vậy, không tiện nói đạo lý gì! Aiz, thế sự này thật vô thường...

Bè gỗ lẳng lặng trôi trên mặt hồ, Lâm Nhất cúi thấp đầu, thâm trầm như trước.

Mấy người trong nước chần chừ trong khoảnh khắc, vẫn là do Thiên Chấn Tử cầm đầu nhảy ra khỏi mặt nước. Thấy vậy, thầy trò Tử Ngọc mới lần lượt nhảy lên bè gỗ, không cần bắt chuyện, mỗi người đều lấy cành cây xung quanh làm mái chèo, cố hết sức bơi đi...