Vô Tiên

Chương 1351: Cửu Trạch địa (2)




Tử Ngọc lại nhìn thấu sự kỳ quặc, lắc đầu lẩm bẩm:

- Mỗi một nơi trong tiên cảnh này đều là lạch trời, mà Ngũ Cửu địa sẽ càng hiểm trở trùng điệp, chuyến này đi không dễ dàng!

Nhìn thấy có người buồn lo, Thiên Chấn Tử đổi lại sự nôn nóng mới rồi, không thèm để ý vung tay lên, lên tiếng khuyên lơn:

- Tiên cảnh mở ra chừng hơn mười năm, sẽ có phương pháp thoát thân thôi, chớ buồn! Ha ha

Thiên Chấn Tử này luôn thân thiết mơ hồ với sư phụ nhà mình, làm người ta vô cùng kinh ngạc! Trong lòng Liễu Hề Hồ nghĩ vậy, không khỏi xoay người lại. Viêm Hâm không để ý tới chuyện này, chỉ yên lặng nhìn hồ nước, thần sắc âm trầm.

Từ sau Ngao Sơn luận đạo tới nay, không biết là vì người nào đó cố gắng lựa ý hùa theo hay là bởi vì những nguyên nhân khác, tính khí của Tử Ngọc chuyển tốt rất nhiều. Lần này chỉ nhẹ nhàng gật đầu với Thiên Chấn Tử, ý bảo mình không sao cả, rồi lại chuyển mắt tới Lâm Nhất. Thấy đối phương chống thiết bổng kiễng chân nhìn về phía xa, nàng trầm ngâm một chút, nói:

- Lâm đ ạo hữu! Một thân tu vi kỳ dị của ngươi làm người ta không thể tưởng tượng nổi! Lần này, ngươi nắm sự an nguy của năm người chúng ta...

Lâm Nhất cũng không quay đầu lại, nói:

- Chúng ta đồng tâm hiệp lực!

Không biết Tử Ngọc nói có ý gì, Thiên Chấn Tử vuốt chòm râu đang định hỏi thì đối phương trừng mắt liếc gã một cái, nói tiếp:

- Từ nay về sau, năm người chúng ta tiến thối thế nào, do một lời của ngươi quyết định! Nhất định đừng có từ chối...

Thiên Chấn Tử vội vàng phụ họa, nói:

- Tử Ngọc nói rất hợp với ý ta! Đi con đường nào, ta nghe Lâm sư đệ phân phó...

Lâm Nhất vẫn đang nhìn về phía xa, một lúc sau mới xoay người lại. Hắn khẽ gật đầu với Tử Ngọc và Thiên Chấn Tử một cái, rất tùy ý cầm thiết bổng trong tay chậm rãi vung trong nước, nói:

- Đủ khả năng, ta sẽ làm không nói.

Vẻ mặt của Thiên Chấn Tử đắc ý, Tử Ngọc thoải mái cười.

Lâm Nhất lại nhìn về phía xa, nói:

- Chắc có cơ hội thoát khốn, đợi một lúc nữa.

Trong lời nói của hắn có huyền cơ khác, bốn người phía sau lưng đều phát giác ra. Thiên Chấn Tử hỏi vội:

- Sư đệ, phải chăng đã có phát hiện?

Tử Ngọc như có điều suy nghĩ, nói:

- Tu sĩ tiến vào trong tiên cảnh có chừng hơn ba, bốn ngàn người, mặc dù tản đi khắp các nơi nhưng khó tránh sẽ có người gặp được nhau...

Nói rồi thần sắc hơi bất an, lại nói tiếp:

- Nếu gặp đồng đạo Hạ Châu thì chính là chuyện may mắn, nếu không chỉ sợ cát hung khó liệu...

Thiên Chấn Tử ngẩn ra, kinh ngạc nói:

- Nếu thật là như vậy há chẳng phải nhà dột lại gặp mưa rào hay sao, vận đen liên tiếp!

Gã kiễng chân nhìn về nơi xa, không nhìn thấy cái gì cả liền bất đắc dĩ khoát khoát tay, nói:

- Người hiện thân ở đây đều là người phàm cả, mà chúng ta cũng tính là người đông thế mạnh, không quá đáng lo!

Tử Ngọc suy nghĩ một chút, liền yên lòng. Thiên Chấn Tử không phải người cam chịu thua thiệt, mà lời gã nói không phải không có lý! Chỉ cần không đụng phải kẻ thù sinh tử thì sẽ không sao. Mà chỗ xa xôi như Ngọc Sơn đảo, Hư Đỉnh môn cùng Thiên Chấn môn lại là tiểu tiên môn không có danh tiếng gì, làm sao có cừu địch chứ!

Trên mặt hồ yên tĩnh, sương mù nhàn nhạt lượn lờ khiến thị lực người ta khó có thể nhìn xa. Nhưng Thiên Chấn Tử và thầy trò Tử Ngọc vẫn nhìn xung quanh, chờ mong có người xuất hiện, cũng mang đến cơ hội thoát thân!

Gần nửa canh giờ qua đi, giữa lúc mấy người đang cho rằng Lâm Nhất nói sai, phía trước rốt cục cũng truyền tới tiếng chèo thuyền. Sau đó, động tĩnh càng lúc càng lớn, chỉ chốc lát sau, một cái bè gỗ lớn khoảng mấy trượng lao ra khỏi sương mù lơ lửng trên mặt hồ, bơi thẳng tới bên này.

Bây giờ đã có thể nhìn rõ! Trên bè gõ có mười vị tu sĩ vẻ mặt khác nhau đang đứng, có người lấy cành cây làm tay chèo, có người dùng nha bổng cùng đao kiếm để chèo thuyền, còn có người đưa mắt quan sát.

Nhìn thấy năm người ngâm trong nước, đám tu sĩ kia hơi chần chừ liền tiếp tục chèo bè gỗ tới đó.

Lúc này chỉ có tiếng bọt nước lềnh bềnh, người trên bè gỗ cùng người trong nước đều không nói lời nào, khoảng cách giữa song phương càng lúc càng gần.

Thiên Chấn Tử và Tử Ngọc trao đổi một ánh mắt, không khỏi cùng nhìn về phía Lâm Nhất.

Lâm Nhất vẫn đang cầm thiết bổng trầm trong nước, yên lặng nhìn chăm chú vào người tới, không rên một tiếng.

Không chịu được thêm nữa, Thiên Chấn Tử cất giọng nói:

- Chư vị là đạo hữu tới từ châu nào thế, có thể chở chúng ta một đoạn hay không...

Ầm ầm! Vài tiếng vang lên, lực vừa nhanh vừa mạnh vỗ lên mặt nước, trong bọt sóng vẩy lên, bè gỗ chậm rãi ngừng lại cách đám Lâm Nhất khoảng ngoài năm trượng.

Mười người trên bè gỗ cũng không có pháp lực trong người. Nhưng năm người cầm nha bổng cùng đao kiếm đều có thân thể tráng kiện mà cao lớn, hẳn là Yêu tu.

Thấy thế, Thiên Chấn Tử cùng thầy trò Tử Ngọc thầm kinh hãi. Không đề cập tới tu vi, tu sĩ tầm thường không có mấy người là đối thủ của đám Yêu tu này. Nếu đối phương sinh lòng ác ý, đại sự liền không ổn!

- Bọn ta đến từ Ung Châu...

Người nói chuyện chính là người trung niên cường tráng, trong tay cầm theo nha bổng, vẻ mặt hung ác. Y khinh thường nhìn mấy người trong nước, lắc đầu nói:

- Bè gỗ khó có thể chịu được nhiều người như vậy, lực bất tòng tâm!

Một đợt tiếng cười có chút hả hê hung ác vang lên, mấy tên tu sĩ Yêu tu phách lối vung đao kiếm trong tay lên tùy ý đánh giá thân thể của hai nữ tử, mỗi người ánh mắt đều nóng bỏng.

Thiên Chấn Tử trừng mắt muốn phát tác, nhưng lại cắn răng rên khẽ một tiếng. Đợi nửa ngày lại đợi được một đám xúi quẩy tới như vậy!

Tử Ngọc và Liễu Hề Hồ vừa thẹn vừa giận, chỉ đành nén lửa giận gục đầu xuống. Sắc mặt của Viêm Hâm càng thêm âm trầm, dứt khoát quay lưng đi tới một bên, mắt không thấy tâm không phiền.

Đối phương người đông thế mạnh, lại có năm vị Yêu tu cường hãn, làm đám Thiên Chấn Tử không thể không cúi đầu.

Đối mặt với sự khiêu khích cùng nhục nhã như vậy, thần sắc Lâm Nhất không thay đổi, lên tiếng nói:

- Khi lâm nguy giải khốn chính là đạo nghĩa! Làm như không thấy, không phải chuyện nhân tính cho phép! Chư vị, xin tạm biệt ở đây...

Lúc nói chuyện, Lâm Nhất cũng không để ý tới Yêu tu mà âm thầm lưu ý tới năm người khác. Có chỗ khác biệt với mấy tên Yêu tu ngang ngược mà cuồng vọng kia, mấy người này cứ nhìn chằm chằm vào mình không ngừng.

Quả nhiên, một lão giả trong số năm người kia đột nhiên cười lạnh một tiếng, nói:

- Ha ha! Ngươi chính là Lâm Nhất của Hạ Châu...