Vô Tiên

Chương 1350: Cửu Trạch địa (1)




Dưới bầu trời màu lửa đỏ không nhìn thấy bờ hồ nước, đen tối mà vẩn đục, có mây mù nhàn nhạt lơ lửng bên trên.

Đây là một thiên địa kỳ dị, thần bí khó lường!

Sau vài tiếng rơi xuống nước, tất cả lại trở về yên lặng.

Sau mấy canh giờ dường như trên mặt hồ lại có tiếng nước ào ào, tiếp theo lại có mấy bóng người vội vã xuất hiện.

Lâm Nhất dẫn đầu ngoi lên từ trong nước, tay chống thiết bổng kinh ngạc quan sát xung quanh. Mấy người phía sau đều là vẻ mặt khác nhau, Thiên Chấn Tử quanh thân ướt nhẹp lau nước trên mặt đi, kinh hô:

- Đây là chỗ nào? Chúng ta chẳng phải sẽ bị nhốt ở đây sao... a phi!

Gắt một cái, Thiên Chấn Tử lại mắng:

- Thật con mẹ nó xui xẻo! Trước đó bị vây khốn trong một cái cốc, lần này lại bị nhốt trong hồ nước, muốn du ngoạn tiên cảnh một lần cũng không được...

Gã vẫn còn đang bực tức, tình hình của ba người khác thì chật vật không chịu nổi.

Lúc này, năm người đều đang đứng trong nước hồ sâu tới ngang eo, trong chốc lát không có nơi để đi.

Tử Ngọc và Liễu Hề Hồ bị ướt đẫm, quần áo dính vào người, chỗ lồi chỗ lõm lả lướt xuất hiện, Viêm Hâm ở một bên chỉ cảm thấy cảnh xuân đáng chú ý, không nhịn được mà len lén liếc nhìn, lại bỗng nhiên phát hiện sắc mặt của sư phụ trầm xuống, y vội vàng thu hồi ý loạn tình mê, ra vẻ chín chắn.

Dù sao cũng là nhân vật có kinh nghiệm đã lâu, Tử Ngọc gặp nguy không loạn. Nàng quan sát chung quanh, sẵng giọng nói với Thiên Chấn Tử:

- Bình tĩnh chớ nóng! Ngươi đã bao nhiêu tuổi rồi, còn không trầm ổn bằng sư đệ ngươi khi gặp chuyện...

Gương mặt của Thiên Chấn Tử sầu khổ, vung bàn tay to nói:

- Tu vi bị phong bế, linh lực không dùng được, ngươi và ta đều trở thành người phàm, làm sao có thể rời khỏi hồ lớn này được chứ?

Trong chốc lát Tử Ngọc nghẹn lời, Thiên Chấn Tử lại hậm hực nói:

- Nếu không phải trùng hợp rơi trúng điểm nhô cao dưới nước, chỉ sợ chúng ta vẫn ở đáy hồ bơi qua bơi lại đó! Nếu muốn lại thấy ánh mặt trời khó càng thêm khó... ồ bầu trời nơi này màu huyết sắc? Chẳng trách...

Nói được phân nửa, Thiên Chấn Tử có chút chán nản thở dài một tiếng, lại bỗng nhiên hiếu kỳ hỏi:

- Ồ Lâm sư đệ, bốn người bọn ta đều thành dáng vẻ như vậy, sao ngươi lại không chút tổn hao nào?

- Linh khí Ma tu hộ thể của ta vẫn còn, xấp xỉ với tu vi Luyện Khí hậu kỳ. Vì sao lại như thế, ta còn chưa rõ được! Mà theo như lời ngươi mới vừa nói thì...

Lâm Nhất chống thiết bổng lên xoay người lại, khác với bốn người ướt nhẹp, tuy hắn ngâm trong nước hồ nhưng trên dưới quanh người lại khô ráo không thấy dính chút nước nào.

Thấy thế, thầy trò Tử Ngọc không tránh được cảm thấy kinh ngạc, Thiên Chấn Tử thì thở phào nói:

- Như vậy là tốt rồi! Nếu như có gì ngoài ý muốn, ít nhất đã có sức tự vệ!

Gã lại chỉ tay lên trời, phân trần:

- Nghe đồn, trong Hậu Thổ tiên cảnh trời màu ngũ sắc! Hồng cấm, hung tinh, hoàng khốn, chỉ có khi trời chuyển xanh, trắng, cấm chế của thiên địa mới hơi được giải...

Lâm Nhất gật đầu, tự tay lấy ra hai cái ngọc giản, đưa cho Thiên Chấn Tử và Tử Ngọc mỗi người một cái, nói:

- Nơi đây hung hiểm khó lường, khó tránh khỏi sẽ gặp chuyện ngoài ý muốn! Nếu có bị lạc nhau, cái đồ giản này sẽ có tác dụng!

Hai người cảm thấy khá ngoài ý muốn, sau khi Tử Ngọc gật đầu thì nói cảm ơn, Thiên Chấn Tử thì hiếu kỳ hỏi:

- Đây là địa đồ của tiên cảnh sao? Lâm huynh đệ có được từ chỗ nào thế... thật là tỉ mỉ đó!

- Trong các đại tiên môn đều không thiếu vật này...

Lâm Nhất nói. Trước kia được biết Thiên Chấn Tử cũng không có địa đồ của tiên cảnh, lúc này hắn mới thác ấn ra hai phần, phòng ngừa bất trắc.

Thiên Chấn Tử tự cho là đúng cười ha ha một tiếng, nói:

- Chớ nhiều lời, tâm trạng của ngươi lão ca ca ta đều biết!

Địa đồ trong tay, gã suy ngẫm một chút, lập tức lại đầy sức mạnh, nói

- Cửu Trạch địa có Minh, Ế, Văn, Vong, Khứu, Tức, Thanh, Trọc, Nguyên, cửu đại hồ! Nơi này hẳn là Trọc hồ, nước trọc nên vạn vật không thể sinh sống, chim cũng không buồn bay tới...

Nói tới đây, Thiên Chấn Tử thở dài nói:

- ... Trọc hồ này lớn như vậy, hẳn là rộng cả vạn dặm, nếu chúng ta muốn thoát thân, khó đây!

Tử Ngọc cũng thấy rõ khốn cảnh hiện tại, không khỏi sầu não. Còn hai đệ tử thì vẻ mặt lo sợ, không tiện lên tiếng.

Trên một điểm nhô cao này, nấp dưới ba thước của hồ nước chỉ có khoảng mấy trượng.

Liễu Hề Hồ đứng cạnh Tử Ngọc có phần không biết phải làm sao, chỉ đành coi sư phụ và sư huynh là chỗ dựa; còn Viêm Hâm cũng cố gắng tránh tới xa xa, một mình buồn bực khó tiêu.

Sau khi chịu một cái bạt tai của Lâm Nhất, Viêm Hâm như biến thành một người khác, trở nên trầm mặc ít nói. Người nọ vốn chỉ là một tên tiểu bối, mà bây giờ không chỉ xưng huynh gọi đệ với Thiên Chấn Tử mà còn trở thành đạo hữu ngang hàng với sư phụ mình! Aiz, thế sự này thật vô thường...

Lúc này Lâm Nhất cũng cảm thấy bất đắc dĩ. Chỉ có điều trên Trọc hồ này, trong hơi nước nhàn nhạt lại ẩn chứa từng sợi từng sợi ma khí, có chút lợi ích với bản thân. Thế nhưng hắn chỉ còn lại tu vi Ma tu Luyện Khí, không thể nào ngự kiếm phi hành, lúc này chỉ đành cùng đám Thiên Chấn Tử ngâm trong nước.

Trên mặt hồ mênh mông vô bờ, năm bóng người có vẻ vô cùng lẻ loi.

Sau một lát, Lâm Nhất bỗng nhiên khẽ động trong lòng, trên tay có thêm một cái thuyền ngọc.

Thấy thế, đám Thiên Chấn Tử chợt vui vẻ, thần sắc chờ mong.

Trong năm người chỉ có Lâm Nhất còn tu vi Luyện Khí. Nếu có thể lấy ra phi chu, cho dù không thể nhờ vào nó để vọt lên phi hành, ít nhất cũng có thể bơi trên hồ nước này, vẫn có thể xem là một biện pháp thoát khốn.

Lâm Nhất giương tay nhẹ ném một cái, một vệt sáng hiện lên, thuyền ngọc xinh xắn thông suốt biến thành khoảng ba trượng, chậm rãi hạ xuống cách người không xa.

- Ha ha! Chơi thuyền trên hồ, cũng khá là thích ý đấy!

Tiếng cười của Thiên Chấn Tử không ngừng, bỗng vội la lên:

- Hỏng rồi! Phi chu sắp chìm rồi...

Phi chu ba trượng mới vừa chạm tới mặt hồ đã bị chìm xuống.

Lâm Nhất lắc đầu, vẫy tay thu hồi thuyền ngọc.

- Trọc hồ này tự có khả năng cấm chế pháp lực, phi chu là linh khí, nên cũng bị nó quản chế.