Nghe được âm thanh không tính xa lạ, Hồng Bán Tiên bỗng nhiên đứng dậy, nhìn thê tử, lại nhìn con gái, trong lòng lo sợ, lẽ nào?
- Ta đi xem xem...
Nói xong, không lo phản ứng của vợ con, Hồng Bán Tiên nhanh chân xông ra ngoài.
Ngoài cửa quả nhiên đứng thiếu niên kia, nụ cười không thay đổi, đang đánh giá xung quanh.
Quả nhiên là hắn!
- Tiểu huynh đệ mau vào!
Trong lòng Hồng Bán Tiên có chút vui sướng, hoặc nói là một loại chờ đợi. Vốn đã không có hi vọng lấy lại bạc, chẳng lẽ thật sự mất mà được lại?
Khu dân nghèo vốn không lớn, thần thức liếc qua một cái là rõ mồn một, Lâm Nhất rất dễ dàng tìm được nhà của Hồng Bán Tiên.
Thấy đối phương nho sam cũ nát, thần sắc lộ ra bất an, Lâm Nhất đưa tay móc ra túi tiền đưa tới, nói:
- Hồng tiên sinh nhìn, tiền bạc có thiếu hay không?
Thuyên Nhi cũng tới cửa viện, thấy người tới dáng người trong sáng, mặt mày hòa hợp, tiểu nha đầu vội vén áo thi lễ, ngại ngùng nở nụ cười:
- Bái kiến công tử!
Lâm Nhất thấy Thuyên Nhi, lập tức nghĩ tới Thúy nhi, lòng sinh thân thiết. Hắn ôn hòa cười nói:
- Muội tử không cần đa lễ, gọi ta Lâm Nhất là được!
Thuyên Nhi như trước không dám thất lễ nói:
- Bái kiến Lâm đại ca
- Tiểu... Lâm huynh đệ, tiền bạc đều ở đây, để Hồng mỗ làm sao cảm tạ mới tốt!
Hồng Bán Tiên cầm hai thỏi bạc trong tay, thần sắc kích động.
- A... tại sao cha có nhiều ngân lượng như vậy, lần này mẫu thân có tiền chữa bệnh rồi!
Thuyên Nhi chiếc miệng, phát ra tiếng kinh hô.
Không phải Thuyên Nhi chưa thấy qua bạc, chỉ là mẫu thân bị bệnh nhiều năm, tiền bạc trong nhà từ lâu tiêu hết. Liếc thấy hai thỏi bạc, lòng sinh kinh ngạc, nhưng vẫn không nhịn được kinh hỉ.
- Đây là đêm nay cha thu nhập, chỉ là giữa đường bị tặc nhân cướp đi, may có Lâm huynh đệ tìm về, thực sự là vạn hạnh! Thuyên Nhi, nhanh đi lấy cho Lâm huynh đệ chén nước!
Hồng Bán Tiên một bên mời Lâm Nhất vào nhà, một bên vui cười hớn hở phân phó nói.
- Ừm!
Thuyên Nhi muốn đi ra ngoài, lại bị Lâm Nhất đưa tay ngăn cản.
- Hồng tiên sinh không cần khách sáo, Lâm Nhất không biết trong nhà còn có bệnh nhân, ngược lại là quấy rầy...
Lúc này theo một trận ho khan, trong buồng lại truyền tới âm thanh của Hồng phu nhân.
- Phu quân, dìu thiếp thân ra ngoài, để ta ngay mặt cảm ơn vị huynh đệ hảo tâm này!
Hồng Bán Tiên và Thuyên Nhi đều có chút luống cuống tay chân, Hồng Bán Tiên ân một tiếng, vội nhìn Lâm Nhất áy náy nở nụ cười, muốn xoay người. Ai biết Lâm Nhất lên tiếng ngăn nói:
- Bệnh nhân nên ở trên giường an giấc cho thỏa đáng! Nếu thuận tiện, Lâm Nhất đi vào bái kiến phu nhân là được...
Hồng Bán Tiên vội vàng gật đầu, thê tử nằm trên giường đã lâu, hắn không đành lòng để cho nàng mệt nhọc. Bất quá ngay mặt cảm ơn Lâm Nhất, này lại là lễ nghi phải làm.
Nghe Lâm Nhất đề nghị như vậy, Hồng Bán Tiên tất nhiên là đồng ý, luôn mồm nói:
- Thuận tiện, thuận tiện, xin mời đi theo ta...
Lâm Nhất theo Hồng Bán Tiên và Thuyên Nhi tiến vào buồng trong, thấy phụ nhân trên giường đang mang theo thần sắc quở trách trừng Hồng Bán Tiên, hắn vội vàng khom người nói:
- Lâm Nhất gặp gỡ Hồng phu nhân!
Phụ nhân áy náy, chỉ có thể ở trên giường hạ thấp người đáp lễ:
- Tiểu phụ thất lễ! Mới vừa rồi nghe Lâm huynh đệ và phu quân ta đối thoại, mới biết đêm nay làm phiền Lâm huynh đệ trượng nghĩa ra tay. Đa tạ đại ân của Lâm huynh đệ!
Nói xong nàng hơi cúi người gật đầu.
Sắc mặt Lâm Nhất thản nhiên, vội khoát tay nói:
- Phu nhân nói quá lời! Chỉ là sự tình dễ như ăn cháo mà thôi, hà tất để phu nhân như vậy! Để Lâm Nhất làm sao chịu nổi!
Hồng phu nhân thấy Lâm Nhất ngôn ngữ chân thành, cũng không làm thái quá, bảo Thuyên Nhi màng ghế đến mời ngồi.
Trong lòng Lâm Nhất cũng thấy hơi đột ngột, nhưng không tiện xoay người rời đi, chỉ có thể ngồi lại, lẳng lặng quan sát Hồng phu nhân. Hắn thấy sắc mặt đối phương vàng như nghệ, hai gò má gầy gò, hai mắt ẩn có tia đỏ, thần sắc có chút hư nhược, nhưng lời nói hào phóng, dáng vẻ thong dong.
Phụ nhân này hẳn là người tri thư đạt lễ. Mà Hồng Bán Tiên tuy phong trần đầy mặt, nhưng đối với thê tử dịu dàng thắm thiết, con gái Thuyên Nhi thanh tú đoan trang, cực kỳ khả ái, một nhà này xem như hoà thuận.
Lại thấy đầu giường bày bát thịt chó, Lâm Nhất không khỏi hơi nhướng mày.
Hồng Bán Tiên vội hỏi:
- Lâm huynh đệ có gì muốn nói sao?
Hồng Bán Tiên không hổ là người xem bói, bản lĩnh nghe lời đoán ý không kém.
Lâm Nhất hơi trầm ngâm nói:
- Thịt chó còn có tên ‘hương nhục’, lại xưng ‘địa dương’, mùi vị thuần hậu, có bổ trung ích khí, ôn thận tráng dương!
Hồng Bán Tiên kinh ngạc nói:
- Không ngờ Lâm huynh đệ bác văn rộng rãi!
Lâm Nhất đối với Hồng Bán Tiên khen tặng không tỏ rõ ý kiến, nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Mà phu nhân lại có dấu hiệu nhiều đàm nhiều hỏa, chính là bệnh chứng âm hư trong nhiệt, phổi khí không đủ, nếu như ăn thịt chó, đối với bệnh tình của Hồng phu nhân sẽ rất bất lợi!
Ba người Hồng Bán Tiên nghe vậy đều ngẩn ra, Hồng Bán Tiên lại không lo được khen tặng Lâm Nhất, vội hỏi: