Vô Tiên

Chương 1349: Hậu Thổ tiên cảnh (2)




Lâm Nhất lại một hơi chạy ra ngoài cách xa mấy dặm, lúc này mới quay người lại, không khỏi thầm kinh hãi.

Chỉ mới một chốc lát, tiếng gió thổi dần dần ngưng, trên vòng xoáy trăm dặm có sương mù vừa dày vừa nặng, bao phủ trọn vẹn vùng nhỏ ngoài khơi lại.

- Lâm sư đệ không việc gì chứ? Tiên cảnh đã mở ra rồi, chúng ta nhanh đi thôi...

Thiên Chấn Tử lại nhớ tới an nguy của Lâm Nhất, không quên lớn tiếng nói. Lại ra hiệu cho thầy trò Tử Ngọc rồi gã liền dẫn đầu chạy trở về.

Lâm Nhất vẫn còn ngạc nhiên yên lặng nhìn xung quanh, mặc cho sương mù ướt át đập vào mặt. Lúc sau, thần sắc hắn tỏ ra cổ quái. Mà vẫn chưa vội bên đường, có người tới gần hỏi:

- Ngốc ở đây làm gì? Mới vừa rồi không bị thương đấy chứ?

Đó là Hoa Trần Tử thần sắc ân cần, làm Lâm Nhất ngẩn ra. Thấy nhiều tu sĩ đều đã quay lại vòng xoáy, hắn vung thiết bổng trong tay lên, thuận miệng nói:

- Thiên hạ này sao lắm kẻ ngốc như vậy...

- Giải thích thế nào?

Hoa Trần Tử hiếu kỳ hỏi:

- Vậy không phải ngươi nói ta là kẻ ngốc hay sao... chờ một chút!

Đối phương không để ý tới người, xoay người chạy về phía trước, nàng vội vàng đuổi theo, không quên tiếp tục nói:

- Ngươi nói ấy à...

Một trước một sau, nhanh chóng tới phía sau đám Thiên Chấn Tử rồi không khỏi dừng lại.

Phía trước có một đám sương mù rõ rệt, mắt thường khó có thể phân biệt vòng xoáy. Chỗ thần thức lan tới, trong phương viên trăm dặm đều dày mây khói, sâu không thấy đáy, vẫn chưa nhìn thấy dấu hiệu của tiên cảnh.

Chỉ có điều đã có người không kịp đợi nữa.

Mấy vị cao nhân Hóa Thần Văn Bạch Tử và Công Dương Lễ đã bay tới sâu trong mây mù, lờ mờ không thấy bóng dáng nữa. Sau đó, tu sĩ tiên môn của mỗi người đều theo sát phía sau, từng người biến mất trong xoáy nước.

- Cẩn thận một chút!

Bên tai chợt có người truyền âm, Lâm Nhất nghe tiếng nhìn lại, Văn Huyền Tử đã mang theo hơn mười trưởng lão của Thần Châu môn dẫn đầu bay đi, tu sĩ Hạ Châu không chần chừ nữa, mỗi người đều xông về phía vòng xoáy.

Chờ thật lâu chính là chờ khoảnh khắc này, Thiên Chấn Tử sớm đã nóng lòng muốn thử. Gã lớn tiếng nói:

-Chư vị, hành trình tiên cảnh bắt đầu từ lúc này! Lên đường thôi!

Nghe vậy, Lâm Nhất không khỏi nhẹ nhíu chân mày lại, nhìn về phía sau. Hoa Trần Tử cười hì hì, vẫn hỏi với theo:

- Ngươi nói ta không phải kẻ ngốc đi...

- Ngươi là yêu tinh!

Lâm Nhất ném ra một câu, mang theo thiết bổng theo đám Thiên Chấn Tử và Tử Ngọc bay về phía vòng xoáy.

- Hừ, tiểu tử thối!

Hoa Trần Tử không để ý cười giả dối, thuận tay lấy ra một cái ngọc phù đuổi theo.

Thời khắc sau đó, trong nhiều bóng người, năm người Ngọc Sơn đảo bay tới sâu trong vòng xoáy, không hẹn mà cùng lấy ra một miếng ngọc bội. Thiên Chấn Tử quay đầu lại tốt bụng hô:

- Hoa Trần Tử, xin tha thứ cho nhiều hơn...

- Hì hì! Không cần khách khí!

Hoa Trần Tử giành trước sử dụng ngọc phù trong tay, một ánh hào quang lập tức chụp vào nàng cùng Lâm Nhất. Đám Thiên Chấn Tử kinh ngạc không kịp nghĩ nhiều, nhao nhao bóp nát ngọc bội của mình.

Cùng lúc đó, đã thấy Lâm Nhất đang treo giữa không trung bỗng nhiên nhảy về phía trước, lại biến thành hai người giống nhau như đúc. Bóng người ban đầu đã theo Hoa Trần Tử biến mất trong ánh sáng, còn người phía sau thì tiện tay bóp nát ngọc bội, trong nháy mắt hóa thành một vệt sáng, biến mất.

...

Bên bờ dòng nước chảy xiết bỗng nhiên có thêm hai bóng người.

Một người phấn y như hoa, khuôn mặt đắc ý! Một người mặc đạo bào xám tro, thần sắc hờ hững.

- Ồ! Đây hẳn là tiên cảnh rồi! Hoàng hà chặn đường, không phải đã tới thẳng cửu xuyên rồi chứ!

Sau khi quan sát xung quanh, cô gái áo hồng xoay người cười nói:

- Hì hì! Mặc kệ lên trời xuống đất, ngươi đều không chạy thoát được đâu... Lâm Nhất, ngươi đây là...?

Cô gái này chính là Hoa Trần Tử tự cho là đã đắc kế, định khoe khoang thủ đoạn của mình một chút nhưng thần sắc lại biến đổi. Trước người ngoài một trượng, Lâm Nhất chợt cười quỷ dị, thân ảnh chậm rãi tản đi, thoáng qua đã không thấy tung tích nữa.

- Ồ? Ngươi lại tu được phân thân rồi... lại là Thiên Đạo Ma Tháp công...

Sau khi kinh hô lên một câu, Hoa Trần Tử vội vàng tìm kiếm bốn phía. Sau khi không thu hoạch được gì, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đã đỏ bừng lên, giậm chân hô:

- Tiểu tử thối! Ngươi lại lừa ta...

Bên bờ sông trống trải không người, chỉ có tiếng nước chảy róc rách không ngừng.

Sau khi phát tiết một trận vẫn còn khó tiêu mối hận trong lòng, Hoa Trần Tử vung quả đấm nhỏ, cắn răng nghiến lợi oán hận nói:

- Tiểu tử thối ghê tởm, ngươi mới là yêu tinh, ngươi mới là yêu tinh giả bộ ngu...

Sau một khoảnh khắc, chỗ đó bỗng vang lên một tiếng cười tự vui.

- Ta là yêu tinh, ngươi cũng là yêu tinh, chẳng phải là một đôi yêu tinh sao! Không đúng, ta là lão yêu tinh, ngươi mới là tiểu yêu tinh! Hì hì...

...

Dưới bầu trời màu lửa đỏ, chín cái hồ lớn không giống nhau liên tiếp nhau tạo thành một cái đầm lớn vô biên vô tận. Nơi này chính là Cửu Trạch địa trong Hậu Thổ tiên cảnh.

Đã yên lặng một trăm sáu mươi năm, nơi này làn nữa trở nên ồn ào náo động.

Tùm, tùm!

Từng tiếng rơi xuống nước vang lên, năm thân ảnh trước sau rơi vào một cái hồ nước, còn có người mắng:

- Xui rồi! Ta không biết bơi...