Thấy tình hình này, mọi người mới rồi tránh né mới biết rõ: Lâm Nhất bị ám toán!
Một kích vô hình đã đánh một tu sĩ Nguyên Anh bay ra ngoài! Thủ đoạn này xác thực là kinh người! Người đánh lén không phải là cao thủ Nguyên Anh hậu kỳ sao? Trước mắt bao người đi khiêu khích như vậy, để tiên môn của Hạ Châu vào đâu? Ai lại dám lớn mật như thế?
Khi còn chưa rõ tình hình, có tu sĩ Hạ Châu không cam lòng, lại có người nhìn có chút hả hê.
Lúc này, sau khi đứng vững, sắc mặt Lâm Nhất tái nhợt, đầu váng mắt hoa. Còn trong đầu vẫn chưa tan nỗi khiếp sợ, nhưng cũng dấy lên lửa giận hừng hực.
Mới phải chịu một đòn nặng nề, tới vô ảnh đi vô tung, rất khó phòng bị lại cực kỳ ác độc! “Đoán Thần Giám” kinh hồn lóe lên, bằng vào thần thức mạnh mẽ phá hủy thức hải của người khác, không thể chỉ là nham hiểm nữa, không thể chỉ độc ác là có thể hình dung được! Mà người ngầm hạ độc thủ dĩ nhiên là tên cao nhân Hóa Thần hậu kỳ lần đầu gặp, Văn Bạch Tử!
Chỉ cách một đường tơ nữa thôi, Lâm Nhất sẽ hoàn toàn rơi vào tình trạng vạn kiếp bất phục! Nếu không có “Đoán Thần Giám” tu tập từ thuở nhở, thần thức của bản thân đủ cường đại lại đúng lúc ứng biến cưc nhanh, thi triển hết mức pháp môn để chống đỡ, lần này nói không chừng hắn đã bị phá thức hải, biến thành một cái xác không hồn rồi!
Thật ác độc! Văn Bạch Tử là muốn cố tình phá hủy mình!
Phát hiện bản thân cũng không có gì đáng lo, Lâm Nhất chậm rãi ngẩng đầu lên, trong con ngươi lóe lên ánh sáng lạnh. Cao thủ Hóa Thần như một tòa cao sơn không thể nào vượt qua, nhưng mình tuyệt đối không phải loại người không có gan đánh một trận! Mà chịu một chiêu ám toán nặng như vậy, không cho phép mình lâm trận chạy trốn!
Chân mày Lâm Nhất dựng lên, tóc dài sõa vai không gió tự bay, khí thế bưu hãn mà phách lối tự nhiên tỏa ra. Hắn tự tay lấy Huyền Kim thiết bổng ra, thân hình khẽ động lách qua đám người, tới chỗ gần Văn Huyền Tử mới bỗng nhiên dừng lại.
Tiên cảnh đã sắp mở ra rồi, dị biến không ngờ, Lâm Nhất mang theo một cây thiết bổng vọt ra ngoài, rốt cục là muốn làm sao? Mấy người của Ngọc Sơn đảo không rõ thế nào, không khỏi nhìn nhau khó hiểu. Cho dù Hoa Trần Tử túc trí đa mưu cũng không hiểu được! Là ai ám toán tiểu tử kia, không phải hắn muốn đi tìm người tính sổ sao?
Không ngừng có thêm người nhận ra dị trạng bên Hạ Châu, vố số thần thức quét tới. Bốn phía vòng xoáy trăm dặm, vốn dĩ chỉ có chín vị Hóa Thần tiền bối đứng, bây giờ lại đột nhiên có thêm một người trẻ tuổi, tay cầm thiết bổng đằng đằng sát khí, rất bắt mắt.
Chuyện này náo nhiệt đây! Chỉ trong thời gian nháy mắt, hơn vạn luồng thần thức tụ tập ở đây.
Dáng vẻ của Văn Huyền Tử từ lúc đầu chính là đang qua loa có lệ. Chợt thấy xảy ra chuyện bất ngờ, ông ta liền sinh lòng tức giận, lại thấy người trẻ tuổi kia không có việc gì thì mới thở phào nhẹ nhõm. Sau khi trầm mặt liền muốn tìm người nào đó đòi một lời giải thích, nhưng không ngờ hắn lại tự mình đứng ra, còn bày ra tư thế động thủ.
Người này quá không biết nặng nhẹ rồi! Không biết ẩn nhẫn, không phân biệt tiến thối, sao có thể làm được đại sự chứ? Nơi này lại không phải Thần Châu môn, làm to chuyện cũng không tiện rút lui!
Âm thầm lắc đầu, Văn Huyền Tử liền muốn lên tiếng quát bảo ngưng lại. Ai ngờ Lâm Nhất nhấc ngang thiết bổng lên, lên giọng cả giận nói:
- Là vị tiền bối nào âm thầm chỉ giáo, cũng xin đứng ra để tiểu tử ta hiểu biết một chút!
Bị người ta ám toán còn không biết kẻ địch là ai sao, người này giả vờ hồ đồ cái gì chứ? Trong lòng Văn Huyền Tử khẽ động, lên tiếng khẽ quát:
- Các vị tiền bối nơi này đức cao vọng trọng, sao có thể làm hành động bỉ ổi như thế được...
Trong trời đất sáng sủa thế này, trước mặt mọi người, một tiền bối Hóa Thần lại đột nhiên xuất thủ đánh lén một tu sĩ Nguyên Anh? Là thật, hay là? Nếu là thật thì quá bỉ ổi rồi... Đây chính là do Văn Huyền Tử nói, nếu là giả, mới rồi Lâm Nhất chật vật như thế lại không phải giả bộ!
Mấy người Ngọc Sơn đảo muộn màng nhận ra căn nguyên, không nhịn được càng hoảng sợ hơn. Đắc tội với tiền bối Hóa Thần, kết quả đó khó mà tưởng nổi!
Thiên Chấn Tử cũng đã đoán được gì đó, không khỏi âm thầm kêu khổ! Lâm sư đệ à! Còn chưa tiến vào tiên cảnh đã bị người ta theo dõi, vận khí của ngươi xác thực là không bình thường!
Còn Hoa Trần Tử thì âm thầm líu lưỡi! Ta nói tiểu tử kia mới vừa rồi sao lại bị lăn một vòng, hóa ra là bị Hóa Thần tiền bối dạy dỗ! Cũng may hắn vẫn chưa bị thương nặng, nhưng lại tức giận như vậy, còn giả ngây giả dại đi ra la lối. Hừ! Cố làm ra vẻ! Không đúng! Văn Huyền Tử giống như kẻ xướng người họa với hắn? Còn người xuất thủ kia là ai? Không lẽ lại là sư tổ...?
Dưới vạn chúng chú mục, Lâm Nhất còn đang dị thường bi phẫn, nhưng dáng vẻ lại tiến thối lưỡng nan không biết làm sao. Dưới cái nhìn của người khác, đây chính là một người lỗ mãng! Giữ được một cái mạng nhỏ đã vạn hạnh rồi, ngươi còn dám khiêu khích Hóa Thần tiền bối hay sao?
Văn Huyền Tử tiếp tục quát lên:
- Đừng có làm càn, còn không lui xuống...
Vẻ mặt không vui, ánh mắt lại nhìn thẳng về phía Văn Bạch Tử ở phía xa.
Cách nhau khá xa, mấy vị cao thủ Hóa Thần ở đó đều không rõ suy nghĩ của ông ta. Chợt thấy thần sắc của Văn Huyền Tử khác thường, mỗi người đột nhiên hiểu ra. Văn Bạch Tử có tu vi cùng thân phận bậc nào, vì sao lại tùy tiện tính toán với một người trẻ tuổi chứ? Hành động này không quang minh, đây không phải sẽ làm cho Thần Châu môn khó chịu sao?
Nhưng tình hình như vậy làm cho Văn Bạch Tử cũng cảm thấy khá ngoài ý muốn. Vốn tưởng rằng sau một kích vừa rồi, tiểu tử kia sớm đã thất hồn lạc phách, trở thành phế nhân. Chỉ đợi tiên cảnh mở ra là có thể thừa dịp loạn lạc bắt được hắn. Hành động này thứ nhất có thể phát tiết mối hận trong lòng, thứ hai còn có thể thần không biết quỷ không hay đạt được mong muốn.
Nhưng lại không như mong muốn, tất cả đều ngoài dự liệu! Thần thức của tiểu tử kia mạnh không phải Nguyên Anh hậu kỳ có thể so sánh được, còn có pháp môn chống đỡ công kích thần thức, lần này mới làm ám chiêu của mình bị thất bại trong gang tấc! Hắn không chỉ không có chút tổn hao nào mà còn gây ra động tĩnh lớn như vậy, tình hình đã như thế làm mọi người có mặt ở đây đều biết cả.
Tiểu tử, ngươi quả thực không đơn giản!