Sau khi Lâm Nhất ra khỏi sơn động đã có không ít người đứng trên sườn núi bên ngoài.
Người hai tiên môn Ngọc Sơn đảo đều có mặt, còn có những tu sĩ tiên môn Hạ Châu khác không ngừng vọt tới cạnh biển. Thiên Chấn Tử nhìn về phía Lâm Nhất cười ha ha cất tiếng chào, sau đó vội vàng cùng thầy trò Tử Ngọc nhìn ra phía xa, chỉ thấy Hoa Trần Tử rất khéo léo đứng ở trước cửa, nhìn như em gái nhà bên dịu ngoan động lòng người!
Nhưng tiểu nữ tử dung mạo thanh lệ này cũng là một tu sĩ Nguyên Anh không thể giải được, một đối thủ giết người không cần đao đáng sợ. Cho dù là ai, chỉ cần có chút sơ sẩy đều sẽ bị điều khiển dễ dàng.
Bách biến như yêu, xảo quyệt như hồ, đây chính là Hoa Trần Tử! Mà nàng tuy không phải người tội ác tày trời nhưng tuyệt đối không phải người lương thiện! Nhưng thân thế thê thảm, lại có tính kiên nhẫn trời sinh, ngược lại vẫn có thể xem là một kỳ nữ tử!
- Hì hì! Tây Minh hải xuất hiện dị tượng, vì sao chúng ta không đi xem thử…
Hoa Trần Tử chắp tay sau lưng đong đưa thân thể, không quên cười hiền hóa, không hề che giấu vẻ mặt chờ mong.
Lâm Nhất ổn định tâm thần một chút, sau khi quan sát chung quanh liền nhếch miệng lên, tùy ý cười nói:
- Ngươi đi rồi lại quay lại, như vậy đã quyết định chủ ý! Cũng được! Sau này cứ đi theo ta…
- Hử?
Hoa Trần Tử lui về phía sau một bước, ngạc nhiên nói:
- Khuôn mặt không đúng đắn cười rộ lên, không giống người tốt! Đây là ngươi sao? Thật xa lạ…
- Lúc này rời đi cũng chưa chậm!
Lâm Nhất khoanh tay đi về phía trước, nói:
- Nếu không, bên người có thêm một tỳ nữ tu sĩ Nguyên Anh cũng không tệ!
Hoa Trần Tử ngẩn ra, lập tức âm thầm gắt một cái với bóng lưng cao ngạo kia. Hất cằm, bất mãn đuổi theo nói:
- Tiểu tử thối, đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước! Dám thu ta làm tỳ nữ, sợ ngươi không có phúc hưởng thụ!
- Xú nha đầu! Ta là mặc kệ ăn, mặc kệ uống, mặc kệ sống chết! Có bản lĩnh thì theo tới…
Lâm Nhất trả lời lại một cách mỉa mai.
Ngươi một lời ta một câu, hai người vừa đấu miệng vừa tới bên cạnh biển.
Thiên Chấn Tử quan tâm Lâm Sư đệ đành phải xoay người lại, đến gần thấy hai người đang miệng lưỡi sắc bén, đối chọi gay gắt nhưng lại mang theo dáng vẻ tươi cười, thần sắc có chút quái dị. Cái này thật khiến người thấy không rõ, hắn vô cùng kinh ngạc hỏi:
- Hai người đây là…
- Hì hì! Đùa giỡn thôi mà!
Không đợi có người lên tiếng trả lời, Hoa Trần Tử liền đi trước tiếp lời. Lâm Nhất lơ đễnh lắc đầu, nhìn thẳng về phía Thiên Chấn Tử hỏi:
- Môn chủ, trên mặt biển phía trước thật sự xuất hiện tiên cảnh sao?
- Xưng hô môn chủ này có vẻ xa lạ! Gọi ta huynh trưởng là được rồi…
Thiên Chấn Tử oán trách một câu, lại hưng phấn nói:
- Dị tượng trên biển này liên tục duy trì trong nhiều tuần tới khi tiên cảnh mở ra! Bọn ta chỉ cần chờ đợi…
Thì ra là thế, Lâm Nhất gật đầu. Tu sĩ vọt tới cạnh biển đều ở trong tiên môn nhỏ, cũng không thấy thân ảnh những cao nhân Thần Châu môn xuất hiện, họ không quan tâm tới sự náo nhiệt trên mặt biển! Nhìn thấy cảnh tượng nơi này cũng được xem như đã mở mang kiến thức!
Tâm niệm khẽ động, Lâm Nhất chậm rãi bay lên không, lên tới độ cao mấy trăm trượng liền dõi mắt nhìn về nơi xa. Mà Hoa Trần Tử như bóng với hình cũng bay theo.
Thấy thế, mấy người Ngọc Sơn đảo cùng một ít tu sĩ Hạ Châu không kìm nổi tò mò cũng nhao nhao đạp không bay lên.
Bốn phía hải vực tụ tập trên dưới ngàn tu sĩ, trong đó hơn phân nửa là Tán tu Kim Đan tới tham gia náo nhiệt. Mà tu sĩ tới tử Cửu đại châu lại hiếm thấy động tĩnh,
Mấy tháng nay khí trời cũng không tệ, hải vực này không có chút rung động nào, đến lúc này mới sinh ra dị thường. Chỉ thấy mặt trời soi sáng trên mặt biển, ba quang trở nên dày đặc, sau đó chậm rãi xoay tròn một phương. Giờ khắc này dường như toàn bộ Tây Minh hải đều bị một bàn tay vô hình khuấy động, dần dần tạo thành một vòng xoáy cực đại chu vi nghìn dặm.
- Nha! Thật là vòng xoáy lớn…
Hoa Trần Tử la thất thành, thoáng nhìn qua Lâm Nhất, nàng nhíu chóp mũi, hừ nói:
- Thật quá mức thần kỳ, người ta cũng là lần đầu nhìn thấy…
Lâm Nhất nhíu mày, không rãnh mà để ý, giương mắt nhìn về phía trước…
Cùng lúc đó, trong động phủ ở đỉnh núi hải đảo, Ninh Viễn đang bẩm báo với sư phụ Văn Huyền Tử:
- Đệ tử đã điều tra rõ, nàng kia không phải đệ tử tầm thường của Thiên Đạo môn, mà là đồ tôn đích truyền của Tùng Vân Tán Nhân! Ở bên ngoài dính líu tới Lâm Nhất không ngoài…. Nhi nữ tình trường!
Thấy thần sắc đệ tử do sự, Văn Huyền Tử vuốt râu cười hỏi:
- Ha ha! Ngươi cũng nổi lên lòng nghi ngờ với ý đồ của cô gái kia?
Ninh Viễn cười khổ nói:
- Hoa Trần Tử không để ý tới thân phận của mình lại tùy tiện dính líu tới một đệ tử tiểu tiên môn, việc này lúc đầu nhìn vào vô cùng kỳ quặc! Càng không nói tới, nàng kia ra đi rồi lại quay về, mà Tùng Vân Tán Nhân lại làm như không thấy chuyện này. Ngay lúc hỗn loạn gió nổi mây phun, hắn không chỉ trắng trợn tuyên bố chuyện ba nhà tiên môn liên thủ, còn nghĩ muốn đưa đồ tôn nhà mình tới cửa, ý đồ thật sự… không có chứng cứ rõ ràng, đệ tử không dám tùy tiện phỏng đoán!
- Ha ha! Trong lòng vi sư hiểu rõ!
Văn Huyền Tử gật đầu nói: