Bộ dạng Lâm Nhất khó xử, cứng họng. Dù hắn cơ trí thế nào lúc này cũng không nói ra lời. Biết rõ đám người Ninh Viễn hiểu sai ý cũng không thể nào biện giải, hơn nữa kết cục chẳng qua là bị người khác nắm đằng đuôi, cuối cùng bị tô đen mà thôi!
Thà nợ tiểu nhân chứ đừng đắc tội với nữ tử! Lời này do vị cao nhân nào nói thật có đạo lý!
Lúc này Lâm Nhất có chút không biết làm sao, đột nhiên xuất hiện một Hoa Trần Tử mượn chuyện say rượu ở khách sạn nhân cơ hội làm khó dễ. Đây là dụng ý thật sự hay là canh cánh trong lòng chuyện Ma tháp thiên đạo, nhưng có liên quan tới Quan Ma Tu, Ma Ấn cùng với ân oán Lỗ Nha lại có thể dễ dàng để lộ.
Có người khuôn mặt đau khổ, cũng có người cười tươi như hoa! Hoa Trần Tử cực kỳ đắc ý nói:
- Hì hì, đồng đạo Hạ Châu thật là người hiểu lí lẽ! Cũng không hai mặt như một tiểu tử nào đó, thật quá nham hiểm!
Việc đã tới nước này không cách nào lảng trách. Lâm Nhất bất đắc dĩ nhún vai, cong miệng lên, phẫn nộ hỏi:
- Hoa Trần Tử, chuyện đã qua rồi, ngươi vẫn đợi thế sao?
Lại là cười giả dối, Hoa Trần Tử nhìn một lượt Lâm Nhất, ra vẻ rụt rè nói:
- Đúng! Không sai! Hơn mười năm không tìm thấy, không ngờ đã có tu vi Nguyên Anh…
Lời còn chưa dứt lại vui tươi cười nói:
- Hì hì! Uổng công ta chui vào giữa đám tu sĩ Kim Đan tìm kiếm! Nhưng ngươi lại trốn đúng chỗ này, thật đúng là oan gia ngõ hẹp! Có thể nói lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt…
Ngôn từ Hoa Trần Tử đảo lộn, sớm đã vui không kìm hãm được.
Lâm Nhất hừ một tiếng, vung ống tay áo xoay người rời đi.
Hơn mười năm trước Lâm Nhất còn có biện pháp đối phó Hoa Trần Tử. Nhưng sau khi bị đối phương nắm được nhước điểm khi say rượu ở nhà trọ không buông, trong chốc lát hắn cũng không có kế sách nào khả thi. Bây giờ đưa thân vào chỗ này, Hậu Thổ tiên ảnh sắp mở ra, đối mặt với một nữ tử dây dưa không rõ khiến người ta muốn tránh cũng không thể được, tránh cũng không thể tránh!
…
Bốn phía hải đảo có chút động tĩnh đều không thể tránh được thần thức đám tu sĩ trên đảo. Trong mắt mọi người, tiểu tử tên Lâm Nhất kia vốn không phải một ngọn đèn cạn dầu, nhưng không ngờ lại là một kẻ khốn mặt người da thú! Dám trêu chọc nữ đệ tử tới từ Thiên Đạo môn, đúng là gan to bằng trời! Hẳn là sẽ không được Thần Châu môn che chở nữa! Vì thế không khỏi có người âm thầm oán thầm, rồi lại trò chuyện tự an ủi! Mà thôi, cứ ở một bên quan sát náo nhiệt là được!
Việc không liên quan tới mình dĩ nhiên có thể treo lên thật cao! Nhưng Lâm Nhất thị phi lại dính líu tới hai tiên môn Ngọc Sơn đảo. Thiên Chấn Tử cùng thầy trò Tử Ngọc đã sớm ra khỏi động, đều ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn.
Thấy Lâm Nhất mang sắc mặt không tốt trở về, mà phía sau lại có nữ tử đuổi theo, Thiên Chấn Tử khéo hiểu lòng người nghênh đón, hô to:
- Ha ha, vị sư muội này xinh đẹp như hoa, Lâm sư đệ của ta quả thật là mắt không tròng…
Tử Ngọc đứng ở trước sơn động nhà mình, ánh mắt quan sát qua lại giữa Lâm Nhất và Hoa Trần Tử. Thầm nghĩ, quả nhiên là đệ tử đến từ danh môn đại phái, thần thái phi phàm! Tu vi, dung mạo, khí độ đều là thượng cấp! Một tiên tử như vậy lại thích Lâm đạo hữu này? Thật là không quen…
Liễu Hề Hồ cùng Viêm Hâm đứng ở cùng một nơi, nhưng tâm tư hai người lại khác nhau.
Giữa nữ nhi tranh đua dung mạo chính là bẩm sinh có sẵn, cho dù là tu sĩ cũng thế. Thấy Hoa Trần Tử đuổi theo Lâm Nhất tới, Liễu Hề Hồ không nhịn được quan sát tỉ mỉ, không ngừng ước ao.
Nàng kia một thân phấn y như hoa, cả người thanh lệ thoát tụ, chỉ một cái nhăn mày hay một tiếng cười đều có bộ dạng thướt tha! Đó là một loại mị hoặc vô hình, ngay cả nữ nhân như Liễu Hề Hồ nhìn thấy cũng không tránh khỏi tâm thần rung động.
Nhưng vì sao vẻ mặt Lâm đạo hữu lại không vui? Là người không hiểu phong tình hay muốn làm kẻ vô lương tâm bội bạc tình nghĩa?
Mà vẻ mặt Viêm Hâm lại hiện lên chút ghen tị! Hoa Trần Tử này, bất luận là xuất thân, tu vi hay tướng mạo đều hơn sư muội một bậc! Hừ! Diễm phúc của tiểu tử kia không hề ít…
Lâm Nhất không để tâm tới tâm tư của bốn người trên sườn núi, thân hình rơi xuống, muốn vào sơn động lại không được, phía sau có một người đi theo như hình với bóng, còn mang theo tiếng cười áp chế nói:
- Lâm Nhất, ta đi theo ngươi! Đừng mơ bỏ lại ta…
Rơi vào đường cùng, bước chân Lâm Nhất dừng lại, chợt nghe thấy có mùi thơm mê người bay tới. Trong lòng hắn khẽ động, không lưỡng lự liền xoay người sử dụng Huyền Thiên Thuẫn, sau đó chân mày khẽ nhướn lên, lạnh lùng nói:
- Dừng tay!
Không ngờ Lâm Nhất phản ứng nhanh như vậy, trong mắt đẹp của Hoa Trần Tử hiện lên vẻ kinh ngạc. Nàng điểm mũi chân giống như bươm bướm nhảy qua một bên, quay đầu lại giả vờ giật mình kêu lên:
- Hù chết người ta!
Lâm Nhất trầm giọng nói:
- Ngươi còn dám giở mánh khóe cũ, đừng trách ta trở mặt!
Hoa Trần Tử từng chính miệng nói qua, dính phải Man Đà hoa hương sẽ trăm năm khó tiêu. Mà Lâm Nhất đã chịu một lần thua thiệt, sao lại có thể để đối phương chiếm tiện nghi lần thứ hai. Vì vậy hơi có chút không đúng hắn liền cảnh giác.
Tình hình này khiến Thiên Chấn Tử có chút hồ đồ! Lâm sư đệ đây là thế nào? Có Thần Châu môn làm chỗ dựa vững chắc, có giao tình với đệ nhất tiên môn Lương Châu, có tương lai vô hạn ở Thiên Chấn môn! Hơn nữa còn có cao đồ Thiên Đạo môn dùng lễ nói chuyện! Huống chi nữ nhi là để dỗ dành, ngươi vì sao lại hù dọa người ta như thế?
- Vị sư muội này đừng nên chấp nhặt với hắn! Ta là sư huynh Thiên Chấn Tử của hắn, có chuyện gì cứ nói với ta, ta có thể làm chủ cho ngươi! Ha ha ha…
Thiên Chấn Tử tự cho mình là chủ đứng ra dàn xếp, mà lời chưa nói xong, nụ cười liền cứng lại, chỉ thấy Hoa Trần Tử cười hì hì khoát hai tay, không cho là đúng nói:
- Hì hì, vị sư đệ xấu xí này lại là người tốt! Ta không chấp nhặt với hắn đâu…
Sư đệ? Một tiểu nha đầu như ngươi lại dám gọi ta là sư đệ, lại còn xấu xí, cái này…. không kịp đề phòng khiến sắc mặt Thiên Chấn Tử lúng túng. Không lớn không nhỏ không có quy củ, hèn gì Lâm sư đệ không thích! Oh, chúng ta hiểu, đây là một sự chịu đựng! Ta nói Lâm sư đệ….