Xa xa nhìn thấy Lâm Nhất, ba người kia đứng dậy đứng thẳng, một người cười to nói:
- Lâm sư đệ, làm lão ca ca ta nhớ chết rồi...
Trong một thoáng, Lâm Nhất tới trước mặt ba người rồi hạ xuống, chắp tay cười nói:
- Làm phiền ba vị chờ rồi!
Ba người này theo thứ tự là Thiên Chấn Tử, Lâm Giang Tiên và Lam Nhược Vân, hôm nay đặc biệt tới đây chờ Lâm Nhất đến.
Trước đó, Lâm Nhất để đệ tử của Thần Châu Môn chuyển cáo lời nhắn tới, lần đấu pháp này, Ngọc Sơn đảo Hư Đỉnh môn may mắn qua cửa, các phái khác của Lam thành Lam gia lại thất bại tan tác mà về; Lâm Giang Tiên vô duyên với hành trình tiên cảnh, chỉ đợi sau khi nói lời chia tay với Lâm huynh đệ rồi sẽ trở về Thanh U cốc.
Sau khi gặp mặt nhau không khỏi hàn huyên vài câu, Lâm Nhất biết được phụ tử Lam thành Lam Đạo Huyền đã đi trước một bước, còn Lam Nhược Vân lại ở lại cạnh Lâm Giang Tiên rồi sẽ cùng nhau quay lại. Hắn nói dụng ý muốn xuống núi ra, Lâm Giang Tiên hơi kinh ngạc nhưng cũng nở nụ cười thoải mái.
Nhìn thấy thần thái Lâm Nhất thong dong, trên dưới trái phải cũng không có gì dị thường, Thiên Chấn Tử vẫn nhéo chòm râu tỏ ra ngẫm nghĩ, nhìn vào chỗ trống, hỏi:
- Lâm sư đệ! Mới rồi ngươi đi ba tháng không thấy bóng dáng, ca ca ta rất nhớ mong đó! Không biết Thần Châu môn... chuyện này... chuyện kia...?
Lời nói hàm hồ, dụng ý không nói cũng hiểu, dẫn tới Lâm Giang Tiên cùng Lam Nhược Vân cũng để ý tới.
Đối mặt với vẻ mặt tò mò của ba người, Lâm Nhất suy nghĩ một chút, nói:
- Ta và Thần Châu môn cũng không có dây mơ rễ má gì, chẳng qua là có quen biết với một vị trưởng bối đã lâu nên được mời lên núi ở lại chơi mấy ngày...
- Ai nha! Quả nhiên không ngoài dự đoán của ta!
Thiên Chấn Tử bừng tỉnh, không nhịn được mà kinh ngạc một phen! Nếu không có người quen dễ nói chuyện, Lâm Nhất làm sao dễ dàng né được việc trách phạt tội giết người trong khi đấu pháp được! Gã lại vội hỏi:
- Vị cao nhân kia có muốn chiêu ngươi nhập môn không?
Lâm Nhất lắc đầu, vừa cười vừa nói:
- Khắp Thần Châu môn đều là tu sĩ Nguyên Anh, thêm ta cũng không nhiều, thiếu ta cũng chẳng thiếu...
- Ha ha
Thiên Chấn Tử cười to, cánh tay vung lên, vui vẻ nói:
- Lâm sư đệ ta thực sự là đầy nghĩa khí! Thiên Chấn môn mới tốt! Vừa được tiêu diêu tự tại... chỉ có điều...
Gã lại cảm thấy tiếc rẻ nói:
- Nếu được Thần Châu môn để ý tới, Thiên Chấn môn ta cũng có được lợi ích vô cùng...
Sau nửa canh giờ, Lâm Nhất và Lâm Giang Tiên cùng Lam Nhược Vân khởi hành quay lại Thanh U cốc.
Bởi vì ba người của Hư Đỉnh môn đều coi đó là nơi tĩnh tu, Thiên Chấn Tử không có tâm tư trở về cùng. Còn Lâm Nhất muốn đi, gã vãn đưa tiễn một đoạn, cũng dặn đi dặn lại Lâm huynh đệ sớm ngày quay lại, đến lúc đó lão ca muốn liên thủ tìm tòi Hậu Thổ tiên cảnh...
Bởi vì đại thù đã được báo, tâm trạng của Lâm Giang Tiên tốt lên rất nhiều. Trên đường trở về có người làm bạn, y dần dần khôi phục sự ung dung và tùy ý những ngày qua. Lam Nhược Vân thì đối đãi có chút cẩn thận, một cái nhăn mày một tiếng cười cũng có nhu tình lượn quanh, uyển chuyển hàm xúc.
Cô gái này sau khi kết Anh, dung mạo ngày càng xuất trần tịnh lệ, khí độ cũng càng trầm ổn, tương ứng với Lâm Giang Tiên nho nhã hào hiệp, đi cùng nhau giống hệt một đôi bích nhân.
Một nhóm bốn người hạ xuống Ngao sơn, đi thẳng về phía cửa sơn môn Thần Châu môn.
Gia có gia pháp, môn có môn quy, nhân tu đi ra ngoài sơn môn đều phải kiểm tra thân phận. Lâm Giang Tiên cùng Lam Nhược Vân lần lượt lấy ngọc bài ra, Thiên Chấn Tử lúc này mới nhớ tới Lâm Nhất không có vật này, vội vàng muốn lên trước phân trần. Ai ngờ lúc gã muốn lấy Cửu Châu lệnh của mình ra thì lại ngẩn người.
Chỉ thấy Lâm Nhất lấy ra một vật, trong tay khẽ vung rồi lại thu vào, còn bốn tên đệ tử Kim Đan thủ vệ ở Thần Châu môn cũng đã nhìn thấy rõ ràng, không khỏi thình lình biến sắc, vội vàng lui về phía sau hành lễ, vẻ mặt cực kỳ cung kính!
Lúc mới rời khỏi Thần Ngao phong đã gặp phải một hồi như thế, Lâm Nhất không khỏi âm thầm lắc đầu. Hắn phất tay nói với Thiên Chấn Tử đang trố mắt nhìn:
- Tiễn tới đây là được rồi, trở về đi...
Sau đó lại cười nhạt với Lâm Giang Tiên và Lam Nhược Vân cũng đang kinh ngạc, dẫn đầu xuyên qua sơn môn.
Nhìn bóng lưng đã đi xa, Thiên Chấn Tử vuốt chòm râu ngẫm nghĩ một chút, không nhịn được mà tự đắc cười rộ lên. Lâm sư đệ, ngươi còn nói không có liên quan gì tới Thần Châu môn, ca ca ta không tin...
Đi ra ngoài mấy trăm dặm là Thiên Hạo trấn, Lâm Giang Tiên và Lam Nhược Vân đi dạo ngắm cảnh, còn Lâm Nhất lại tìm quán rượu gần nhất để mua rượu. Ba người tới trấn trên dừng lại một canh giờ, sau đó liền tìm truyền tống trận ở trấn trên, nhờ vậy nhanh chóng tới Lam thành.
Sau khi ba người tới Lam thành, Lam Nhược Vân cố gắng giữ lại Lâm Nhất và Lâm Giang Tiên tới làm khách. Thịnh tình không thể chối từ, huynh đệ hai người chỉ đành đi vào quấy rầy một phen, có ý thăm viếng.
Lam Đạo Huyền thấy là huynh đệ Lâm Nhất tới thăm thì thấy đại hỉ! Cho dù Lam Nhược Phong vẫn luôn không tùy tiện nói cười cũng nhất thời khác biệt với trước đây khi gặp Lâm Nhất. Thần sắc hòa hoãn đi rất nhiều, trong lời nói cử chỉ có thêm mấy phần kính ý!
Ba tháng trước, cảnh tượng Kết Anh hiện ra làm chấn động trên dưới tiên môn. Chỉ có điều Lâm Nhất có gây động tĩnh lớn hơn nữa cũng mới chỉ là một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ mà thôi! Hạ Châu là một nơi cao thủ như rừng, đủ hạng người tâm cao khí ngạo. Lam gia đương thời đăng môn thăm viếng, ngoài lễ tiết lại thiếu đi sự tôn kính!
Mà sau đó Lâm Nhất nổi giận chém Công Dã Kiền là Nguyên Anh cảnh, ngạo nghễ đối mặt trực diện với mười vị tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ nghiêm nghị mà không sợ hãi. Loại sát khí cuồng ngạo này xác thực làm tất cả mọi người động dung tại chỗ. Nhất là Thần Châu Môn không chỉ không trách phạt hắn mà ngược lại còn lấy lễ mời lên núi, càng làm cho người ta kinh ngạc không thôi! Một người trẻ tuổi như vậy, tuy rằng chỉ có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ nhưng có ai dám khinh thường?
Bây giờ, một người trẻ tuổi danh chấn Hạ Châu như thế tới thăm, làm hai cha con Lam gia Lam thành sớm đã thu hồi tâm khinh thường, không tránh được có một phen ân cần khoản đãi.