Men theo thang đá bàn sơn, Lâm Nhất chậm rãi mười bậc mà lên.
Động phủ cũng chỉ ở xa trăm trượng, chỉ trong chốc lát đã đến nơi. Lâm Nhất như du sơn ngắm cảnh thông thường, một bước một thèm đá, không chút hoang mang đi lên. Có điều trong đầu hắn, sự nghi hoặc trùng trùng, tựa như mây mù trong núi, mờ ảo bất định, lại khó nắm bắt.
Ninh Viễn nói không sai, thật sự Thần Châu môn không có ác ý, nến bọn họ thật sự muốn làm khó dễ thì không cần làm như vậy.
Khi độ kiếp Ngao hồ bị hủy, Thần Châu môn có hành động ngoài dự liệu. Vốn Lâm Nhất là một người cẩn thận, làm sao không phát hiện ra điều khác thường chứ? Nhưng hắn cho rằng, hết thẩy cũng không phải như người khác tưởng tượng.
Nhất thể tam Anh, chưa từng có từ trước đến giờ, bởi vậy nên được cao nhân ưu ái, vì thế Thần Châu môn đối với chuyện Ngao hồ bị hủy mở ra cánh cửa khác. Theo với suy đoán này hình như hợp lý hơn, có điều là một lời tình nguyện mà thôi. Chí ít, bản thân Lâm Nhất vẫn nghĩ không chỉ như thế, hắn âm thầm nghĩ đến dụng ý thật sự của Thần Châu môn, nhưng vẫn không nắm được trọng điểm.
Có điều, khiến Lâm Nhất có chút bất an bởi hắn luôn có cảm giác có người luôn theo dõi hắn, khiến hắn có cảm giác như có gai sau lưng, như nghẹn trong cổ họng. Người theo dõi hắn là một cao nhân, một người tạm thời hắn không thể vượt qua. Một người nhìn chằm chằm vào tiểu bối như hắn, có mục đích gì?
Sau khi độ kiếp Kết Anh, Lâm Nhất cùng Lâm Giang Tiên uống rượu, cùng Thiên Chấn Tử nói chuyện trời đất, hắn luôn tỏ vẻ như không có gì nhưng trong lòng vẫn không dám sơ suất.
Sau khi biết chuyện ác Công Dã Kiền làm, Lâm Nhất động sát tâm, đó là kẻ thù duy nhất biết nguồn gốc của hắn, cũng không muốn bỏ qua cho hắn, dù thế nào đó cũng là thảm họa.
Sau khi suy đoán, hắn liền quyết đoán, trong lần luận đạo đấu pháp này, cũng là thời cơ kết thúc cọc ân oán kia.
Hành động này khá liều lĩnh không nghi ngờ, đương nhiên sẽ để lại hậu hoạn khó lường, cũng chưa chắc không đoạt được. Nếu Công Dã Kiền đã có lòng phòng bị, muốn giết ông ta cũng không phải là chuyện dễ dàng. Chỉ đột ngột xuất thủ mới khiến lão nhi khó lòng phòng bị, như vậy, không chỉ có thể báo thù cho Thanh U cốc mà còn có thể bớt đi một tai họa.
Mà tùy tiện giết người nhất định là phá hư quy củ, cuối cùng nói không chừng mọi chuyện không thể vãn hồi. Đến khi đó, Thần Châu môn tuyệt sẽ không bàng quan, lại dây dưa đến mấy vị cao nhân phía sau.
Là phúc thì không phải là họa, là họa thì không tránh khỏi. Việc gì tới sớm muộn cũng tới, hắn không ngại khuấy đục hồ nước, lại nhân cơ hội chuồn đi. Mấy năm trở lại đây, Lâm Nhất bị người ta mưu hại đến phát sợ.
Có điều khi Lâm Nhất nhận lấy ngọc giản, không khỏi loại bỏ suy đoán trước đó. Khi hắn biết vật này đến từ sư phụ Ninh Viễn, lần nữa trở nên hồ đồ. Mà hắn hiểu, bản thân hắn phải vạch trần bí ẩn cuối cùng này, có thể tất cả lại xuất hiện như dự đoán.
Ở cuối thang đá, vân vụ che giấu động phủ, bên ngoài cửa động mở rộng, vẫn không bố trí phòng vệ.
Lâm Nhất đến trước cửa động phủ, còn chưa kịp quan sát tình hình bên trong, đã có người lên tiếng:
- Vào đi.
Nghe tiếng, Lâm Nhất hơi do dự, lại quay đầu nhìn chung quanh, bên trong mây khói dày đặc, xa xa mênh mông vô tận, đặt mình trong nơi này như cách xa huyên náo, lại không biết phía trước là nơi nào.
Ổn định tâm thần một chút, Lâm Nhất chậm rãi đi vào động phủ. Bên trong rất rộng, nhìn thấy trên ghế là Văn Huyền Tử Thần Châu môn, thần sắc không nhìn rõ.
Lâm Nhất bước vào động hai bước, trịnh trọng thi lễ:
- Vãn bối Lâm Nhất, xin ra mắt tiền bối!
Thi lễ xong, người bên trên không lên tiếng trả lời, mặc kệ cho hắn cúi người chắp tay. Trong chốc lát, bên trong động phủ lộ ra cảm giác quỷ dị không rõ.
Cho đến một lát sau, Lâm Nhất vẫn còn chưa nhúc nhích, cũng không lộ ra thần tình không kiên nhẫn. Lúc này, chỉ nghe Văn Huyền Tử chậm rãi lên tiếng:
- Không cần khách sáo!
- Đa tạ tiền bối.
Sau khi nói lời cảm tạ, Lâm Nhất đứng lên, thần thái thong dong không kiêu ngạo, không siểm nịnh. Thấy vẻ ngoài trầm ổn của hắn, ánh mắt Văn Huyền Tử lóe lên, gật đầu nói:
- Chuyện trên Ngao hồ, ngươi bừa bãi không pháp tắc, người nhìn thấy trước mắt này cứ tưởng là hai người.
Thần sắc Lâm Nhất không thay đổi, nhẹ giọng nói:
- Có chút việc không nên làm, dù là ở chỗ này hay chỗ khác, vãn bối cũng chỉ vãn bối thôi.
- Ồ.
Văn Huyền Tử nhẹ hô một tiếng, tán thưởng gật đầu, trên mặt lộ ra ý cười, nói:
- Không có đó, không có đây, nếu không có đây thì lấy đâu làm căn cứ, cũng gần như nói vậy. Ngươi một tên tiểu bối từ dị vực hẻo lánh, lần này có thể ngộ không tầm thường, khiến người ta rất bấy ngờ.
Lâm Nhất trong lòng ngẩn ra, nhịn không được quan sát người trước mắt. Trước đây, hắn chưa từng gặp qua Văn Huyền Tử, làm sao ông ta biết hắn cùng Công Dã Kiền đến từ dị vực? Không chỉ có như vậy, ông ta còn biết khá rõ về hắn.
Âm thầm suy đoán, hắn vẫn lên tiếng hỏi:
- Vãn bối vốn không quen biết ngài, không biết tiền bối lấy được ngọc giản này từ đâu?
Vừa nói hắn vừa mở vật trong tay ra, chính là ngọc giản Ninh Viễn giao cho hắn.
Văn Huyền Tử không trả lời, mà hỏi lại:
- Ngươi nhận biết vật này?
Lâm Nhất gật đầu, nói:
- Cái này chính bản thân vãn bối tự tay chế ra, sao lại không nhận biết?
Hắn nói lời này là thât. Vốn ngọc giản này không nên xuất hiện ở Cửu Châu, càng không nên xuất hiện trong tay Văn Huyền Tử. Trước sau chênh lệnh nghìn vạn dặm, hai người bọn họ cũng chưa từng gặp qua, cho nên thật sự khiến người ta ngạc nhiên.
- Là vật của ngươi thì tốt, việc này nói sau, ta hỏi ngươi…
Lời vừa chuyển, thần tình Văn Huyền Tử trở nên ôn hòa, lên tiếng hỏi:
- Ngươi tu ba công pháp yêu, ma, đạo đến từ môn phái nào, có thể nói ta nghe một chút không?
Lâm Nhất không chút lưỡng lự nói:
- Công pháp đạo gia luyện khí thuở nhỏ vãn bối tu luyện, mà phép luyện thể ma tu thì trong lúc vô ý đoạt được, vì vậy Nhất thể tam Anh, có được chỉ là ngẫu nhiên.
- Ngươi ngẫu nhiên có được, còn người khác mơ ước khó cầu.
Văn Huyền Tử than nhẹ, cũng không hỏi thêm, mà cười ha hả, lẩm bẩm: