Vô Tiên

Chương 1306: Học trước ngừa sau (1)




Bởi vì Lâm Nhất xuất hiện, trận đấu pháp lùi lại mười ngày, sinh ra nhiều chuyện, lần này náo nhiệt hẳn lên.

Một người Kết Anh chỉ mới mười ngày, không chỉ cực kỳ bá đạo một chưởng quạt bay đối thủ, lại bày ra tư thế mạnh mẽ muốn khiêu chiến cùng đồng đạo có tu vi cao hơn.

Dù người thanh niên trẻ tuổi này, thiên kiếp tới phá hủy Ngao hồ vẫn chưa từng thấy một tia bất an sợ hãi, ngược lại mạnh mẽ gây sự cùng người khác. Nói dễ nghe thì đây là một loại kiêu ngạo cuồng vọng; nói không dễ nghe thì là coi rẻ đồng đạo trong thiên hạ.

Nhất thể kết tam Anh, thật đáng gờm thì có thể vô địch thiên hạ sao? Đắc tội cùng Thần Châu môn kết quả thế nào còn chưa biết, lại muốn đắc tội cùng đại tiểu Tiên môn Hạ Châu. Mặc dù ngươi là cao thủ Nguyên Anh hậu kỳ thì thế nào, ngươi vẫn khó đi nửa bước như cũ.

Vì vậy, người trẻ tuổi tên Lâm Nhất này, ngươi khiêu chiến Nguyên Anh trung kỳ thì cũng thôi đi, sao lại dùng lời nói như răn dạy vãn bối thế! Điều này làm cao thủ kia sao chịu nổi?

Ngoài ra, Công Dã Kiền cũng là đường chủ Khôi Tinh Đường Ma Sát môn, lại bị một người trẻ tuổi như ngươi ức hiếp, khiến cho vị đồng môn kia không nhịn được rồi. Môn chủ Ly Anh thần tình hung ác nham hiểm, trầm giọng thúc giục:

- Công Dã đường chủ, tùy cơ ứng biến, đừng làm mất danh tiếng của Ma Sát môn.

Rơi vào tình trạng khó khăn, Công Dã Kiền lại ngẫm nghĩ, Lâm Nhất dùng lời nói làm loạn, đúng thật khiến người ta khó phòng bị. Khóe mắt ông ta co quắp, thần tình dữ tợn, chợt đứng lên đánh về phía giữa hồ, giơ tay lên tế xuất một viên châu xanh đen, nghiến răng nghiến lợi mắng:

- Tiểu bối vô sỉ, nạp mạng đi.

Lâm Nhất chính là đang chờ giờ khắc này.

Có điều ý nghĩa chợt lóe lên thì Công Dã Kiền đã sử dụng Sát Linh Lung dẫn đến sát khí ác liệt đến trước mặt rồi.

Trong mắt lãnh mang lóe lên, thân hình Lâm Nhất đột nhiên khẽ động, chợt quăng lên Huyền Kim thiết bổng.

Một tiếng nổ ầm vang, khí thế tấn công hung mãnh của Sát Linh Lung bị kiềm hãm, mà Huyền Kim thiết bổng uy mãnh không giảm, tạo nên một trận hắc phong gấp gáp cuốn đi.

Tiểu tử này lại mạnh mẽ như thế sao? Một chiêu xuất ra liền rơi xuống hạ phong, khiến Công Dã Kiền biến sắc. Thiết bổng phủ đầu ập tới, ông ta không dám thờ ơ, miệng phun phi kiếm ngăn cản, không quên thôi động Sát Linh Lung thi triển thủ đoạn độc ác.

Lâm Nhất nhếch miệng cười, trong lòng sát khí mạnh mẽ.

Ngày xưa, Đại Hạ Hắc Sơn Tông Công Dã Kiền là một kẻ thù bất khả chiến bại, một trở ngại không thể vượt qua, vô số lần khiến người ta âm thầm sinh hận nhưng không thể làm gì. Mà lúc này, bất kể ngươi là núi hay là kênh rạch, ta cũng một cước san bằng ngươi.

Công Dã lão nhi, hết thảy mọi ân oán, đến thời điểm nên chấm dứt rồi.

Ở giữa không trung, Lâm Nhất tựa như một con giao long cuồng nộ, đối mắt cùng Sát Linh Lung đánh tới lại không chút để ý, chỉ nhìn chằm chằm Công Dã Kiền đang lui về sau kia, mạnh mẽ quét ngang thiết bổng.

Cuồng phong tức giận, không thể đỡ nổi.

Trong lòng Công Dã Kiền kinh hãi, vội vàng ném ra thất diện hắc khí tiểu kỳ, đây là sát chiêu hữu lực, thủ đoạn quyết định thắng lợi cuối cùng. Có thể thấy được trong lúc nguy cấp, ông ta chỉ muốn tận lực liều mạng.

Không đợi thất diện quỷ sát khí thành thế, lo lắng cũng qua đi, đại bổng mang theo khai sơn bích địa uy rộng mở tới.

Một tiếng nổ ầm vang, quỷ sát kỳ chia năm xẻ bảy, khí thế mạnh mẽ kéo tới, khiến người ta không kịp tránh né. Lại một tiếng phịch vang lên, Công Dã Kiền khó có thể đứng vững, té bay ra ngoài. Còn kinh hãi hơn khi nhìn thấy bóng dáng người kia như điên lần nữa quăng đại bổng lên, gã phun một ngụm máu tươi, không quên gào thét:

- Ta chịu thua…

Mang theo tiếng kêu cứu sợ hãi chấn kinh khắp nơi, mọi người vô cùng kinh ngạc. Một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ lại đánh cho tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ không còn khả năng đánh trả, mà thiết bổng nhấc lên cuồng phong sậu vũ lại càng ngày càng điên cuồng.

Đây là luận bàn đạo pháp sao? Nhìn thấy tình hình này chính là tên Lâm Nhất kia muốn giết người.

Cũng may lúc này, bốn vị lão giả Thần Châu môn bốn phía Ngao hồ, không hẹn mà cùng chỉ tay một cái, một đạo chấm chế đột nhiên xuất hiện, nhanh chóng tách rời hai người trong chiến đấu.

Ầm một tiếng vang dội, thiết bổng mạnh mẽ nện trúng cấm chế. Bốn vị tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ đồng thời xuất thủ, lực đạo cường đại phản kích mà đến. Không kịp đề phòng, hai cánh tay Lâm Nhất chấn động thật mạnh, Huyền Kim thiết bổng cũng rời khỏi tay.

Vất vả mới nhặt được tính mạng, Công Dã Kiền còn chưa hoàn hồn, không dám tiếp tục dây dưa, nhanh chóng xoay người lui ra.

Nhìn thấy cừu nhân tìm đường sống trong cõi chết, hai tay trống trơn, đột nhiên hàng chân mày Lâm Nhất dựng thẳng lên, trong con ngươi huyết quang chớp động, quanh thân tràn ra một trận hắc khí, ngẩng đầu rống giận:

- Công Dã lão nhi, ta muốn giết ngươi, ngươi hẳn phải chết…

Tiếng hô còn chưa ngưng, tay áo Lâm Nhất đã phất lên bay lượn, khí thế cuồng ngạo không kềm chế được, sát ý dày đặc khiến người ta hít thở không thông. Đột nhiên, hai tay hắn nhanh chóng huy vũ, ba mươi sáu đạo thủ quyết chưa nghỉ, lại thêm bảy hai dạo thủ quyết, tổng cộng một trăm lẻ tám thủ quyết, ngay lập tức kết xuất ba thủ ấn. Không chút lưỡng lự, đột nhiên tế xuất ma ấn Thiên, Địa, Nhân.

Trên Ngao hồ, xuất hiện một cự phủ hung quang chớp động, mang theo sát khí ngập trời, uy thế không thể địch nổi, ầm ầm bổ về phía Công Dã Kiền.

- Rắc.

Bốn vị tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ kết thành cấm chế, không phải chuyện đùa, uy lực đủ để ngăn chặn một tiền bối Hóa Thần kích toàn lực, nhưng dưới cự phủ, lại dễ dàng bị nổ vỡ vụn.

Nhìn thấy tình hình này, mọi người bốn phía Ngao hồ giương mắt nhìn đến ngây ngốc. Một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ mới không chỉ tùy ý dầy xéo quy củ đấu pháp, còn động tay cùng người Thần Châu môn, thực sự quá to gan. Điều khiến người ta khó tin là, một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ lại không tốn quá nhiều sức đã có thể phá cấm chế của bốn vị cao thủ.

Lúc này vẻ mặt Lâm Giang Tiên cũng đại biến, Lâm huynh đệ ngươi dũng mãnh như vậy, thật khiến người ta rất an ủi. Nhưng liều mạng như vậy có chút lỗ mãng, mặc dù giết Công Dã Kiền thì biết đối mặt với Thần Châu môn thế nào? Sớm biết vậy, y đã không nói thù của gia sư cho hắn biết, nên làm thế nào mới ổn đây?

Trước cửa động phủ Ngọc sơn đảo, Viêm Hâm ôm quay hàm bỏ xuống, thấy bị trúng một bạt tai cũng không phải chuyện xấu, chí ít không nguy hiểm đến tính mạng. Có điều tiểu tử kia quá cuồng vọng, không tuân thủ phép tắt, tốt nhất nên có người đi ra chủ trì công đạo.

Liễu Hề Hồ dùng tay che miệng, sắc mặt tái nhợt, Lâm đạo hữu này là một người tính tình ôn hòa, không nghĩ lại điên cuồng đến vậy, hắn thật là người đáng sợ vậy sao?

Cách đó không xa, Tử Ngọc vô cùng kinh ngạc nhưng giả vờ trấn định, vẫn không nhịn được truyền âm:

- Thiên Chấn Tử, ngươi không nên đắc ý, lần này Thiên Chấn môn ngươi có chạy trời cũng không khỏi nắng rồi.

Tử Ngọc có hảo ý nhắc nhở, mà Thiên Chấn Tử đối với lần này ngoảnh mặt làm ngơ. Chòm râu sắp bị ông ta nhổ hết, vẫn còn không biết mà buông tay, chỉ lo ngây ngốc trợn mắt, lẩm bẩm như mất hồn. Lâm sư đệ, ngươi muốn làm gì? Lão ca ca ta nhát gan lắm, đừng làm ta sợ.

Cử động của Lâm Nhất chấn kinh mọi người, mà tình thế kế tiếp, càng làm cho người ta không dự đoán được.

Hết thẩy chỉ trong chớp mắt, cự phủ bổ ra cấm chế, sau đó đột nhiên hóa thành tia chớp màu đen đánh xuống, khiến Công Dã Kiền chạy ra mấy chục trượng, còn chưa kịp lấy hơi, dễ dàng bị cuồng phong sóng lớn nghiền thành đống huyết nhục. Thi thể chưa rơi xuống đã bị đoàn hắc khí cắn nuốt, chỉ có dòng máu chảy xuống mặt hồ, cả người biến mất không thấy đâu.

Mà dư thế cự phủ còn chưa tiêu, lại ầm một tiếng, đánh nát nửa vách núi, kéo hồ nước dài thêm mấy chục trượng, lúc này mới tản đi dư ảnh.

- To gan!

Mọi người trong đại tiểu Tiên môn còn chưa hồi phục tinh thần, đã nghe một tiếng nổi giận quát lớn. Bốn vị tu si Thần Châu môn đều rời khỏi đài sen, vây quanh Lâm Nhất, mơ hồ có tư thế liên thủ.

Cùng lúc đó, Lâm Nhất thu hồi Huyền Kim thiết bổng, thu hồi Sát Linh Lung cùng phi kiếm, lăng không đứng ngạo nghễ, lạnh lùng đánh giá bốn vị cao thủ. Bên trong tròng mắt huyết quang chưa tan, quanh thân sát ý không giảm, uy thế bức người.