Vô Tiên

Chương 1303: Tự đảm đương (2)




Phiền toái tìm tới là Ma Sát môn Công Dã Kiền, nói muốn báo thù cho Đường chủ Khôi Đường Thương Doãn. Không chỉ như vậy, gã ta còn chỉ mặt gọi tên nói chính do Lâm Giang Tiên gây nên tội lỗi.

Tâm tư hai thầy trò chỉ chú ý đến luyện đan, không muốn nhiều chuyện, nên Lâm Giang Tiên phái người ra.

Cái đêm “Quỷ thị” Lam Thành kia, rõ ràng là Thương Doãn gây chuyện trước, căn bản Lâm Giang Tiên chưa giết người nào, muốn dùng cái này đối chất cùng Công Dã Kiền, nhưng đối phương vẫn không chịu bỏ qua, trong ngày mang theo đám người Ma Sát môn đến cửa gây rối, lục soát quấy nhiễu khắp nơi trong Thanh U cốc, như đang tìm kiếm gì đó.

Lâm Giang Tiên không chịu nổi, nên hỏi dụng ý chân chính của Công Dã Kiền là gì, đối phương nói muốn hắn giao ra đồng lõa trong đêm đó, bằng không không chết không thôi.

Đừng nói không biết hướng đi của Lâm Nhất, dù có biết Lâm Giang Tiên cũng không thể đồng ý cùng Công Dã Kiền. Mà đối phương dùng mọi thủ đoạn, tự như muốn khi dễ Thanh U cốc, Bách Thảo lão nhân không kềm chế được cơn tức, cuối cùng xuất thủ trừng trị bọn người này.

Vốn tưởng đuổi đi được ác đồ, Thanh U cốc sẽ được thanh tĩnh, ai ngờ chưa qua hai năm, Công Dã Kiền mang theo Môn chủ Ly Anh của Ma Sát môn đến cửa. Lần này đối phương khí thế hung bạo, không chỉ muốn báo thù cho Thương Doãn, mà còn muốn một lời giải thích khi làm đệ tử ông ta bị thương.

Luyện chế đan dược vốn phải luôn tập trung suy nghĩ, có chút sơ sẩy sẽ thất bại trong gang tấc. Mà luyện chế “Giả Thiên Đan” lại là đan dược hiếm thấy, càng phải không được sơ suất.

Nhưng có người luôn đến quấy rầy, đan dược làm sao có thể luyện chế?

Bất đắc dĩ, Bách Thảo Tử động thủ cùng Ly Anh, lão nhân thật sự rất tức giận, chỉ muốn khiến đối thủ bị thương nghiêm trọng, đổi lấy những ngày yên tĩnh. Nhưng không được như mong muốn, cuối cùng cả hai đều bị thua thiệt.

Ma Sát môn tạm thời lui bước, Bách Thảo lão nhân bị thương không nhẹ, cần phải tĩnh dưỡng chữa thương, chuyện luyện đan phải trì hoãn lại.

Lâm Giang Tiên tự biết thọ nguyên của sư phụ gần hao hết, nhưng lại không dám tự mình động thủ luyện chế “Giả Thiên Đan”, rất sợ nếu có sơ xuất gì sẽ mất đi chút hy vọng sống sau cùng. Lòng y như lửa đốt, có thể nói sống một ngày như một năm, vô cùng đau khổ.

Mấy năm sau, thương thế Bách Thảo lão nhân cũng khỏi hắn, Lâm Giang Tiên vui mừng vô cùng, vội cùng sư phụ lần nữa bắt tay vào luyện đan.

Một người phàm, tuổi thọ dài ngắn cũng có chút quan hệ đến bệnh tật. Mà tu sĩ cũng giống như thế, nhất là đối với những người có gần hết thọ nguyên, tổn hại đến tu vi cũng sẽ giảm tuổi thọ.

Bách Thảo lão nhân cùng nhân lực liều mạng một hồi, ảnh hưởng đến thọ nguyên, mặc dù đã được diều dưỡng nhưng thân thể, gân cốt cũng không thể khỏe mạnh như trước. Không biết là sợ đệ tử lo lắng hay là đối với luyện chế “Giả Thiên Đan” mà canh cánh trong lòng, bên ngoài tỏ vẻ khỏe mạnh bình thường, nhưng thật sự không được như trước.

Ba tháng sau Giả Thiên Đan được luyện chế thành công, Lâm Giang Tiên vì chuyện này mà mừng như điên, vội thúc giục sư phụ dùng đan dược.

Lần luyện đan này đã khiến Bách Thảo lão nhân đến kiệt sức nhưng lão vẫn rất vui mừng, làm theo tâm nguyện của đệ tử uống một viên đan dược, sau đó tĩnh tọa điều dưỡng.

Điều khiến Lâm Giang Tiên không nghĩ tới chính là ba ngày sau hắn vào thăm sư phụ thì lão nhân đã nằm hấp hối.

Nhìn thấy sự bi thương của Lâm Giang Tiên, sư phụ đã nói hắn biết Giả Thiên Đan này không giả, mà bản thân lão đã hao hết sinh cơ, cái này cũng như nước đổ khó hốt, tòa nhà đã sập, dù là đan dược cũng không thể vãn hồi.

- Nếu không có tên Công Dã Kiền đến quấy rối, nếu hắn không đưa Nguyên Anh hậu kỳ Ly Anh đến làm khó dễ, sư phụ lão nhân gia đã không bị thương mà tổn hao sinh cơ, không trì hoãn cơ hội luyện chế đan dược, thì sẽ không thể nào chết, đúng không?

Nói đến đây hai mắt Lâm Giang Tiên đã đầy lệ, y cười thảm một tiếng, đưa ra hai bình thuốc nói:

- Ha ha, có đan dược nhưng không thể giả thiên, ta hận…

Vốn Bách Thảo lão nhân thương thế khá nặng, lại kiệt lực luyện chế Giả Thiên Đan, cuối cùng cũng hao hết sinh cơ, mặc dù dùng đan dược nhưng quá muộn rồi.

Lâm Giang Tiên chậm rãi thuật lại, Lâm Nhất mới hiểu được bản thân đã đoán sai. Thần sắc hắn trở nên biến ảo, cuối cùng sắc mặt tái nhợt.

Đối với Lâm Giang Tiên mà nói, Công Dã Kiền chính là một tên ác nhân làm xằng làm bậy, một kẻ thù hại chết sư phụ. Nhưng y lại không biết, chân chính tạo nên tai ương này chính là Lâm Nhất.

Trước đến giờ Lâm Nhất cùng Công Dã Kiền có ân oán, không ai biết điều này.

Ông già kia đuổi tới Cửu Châu, một phần vì muốn báo thù giết con, một phần có ý đồ với “Động Chân kinh” cùng Tiên Cảnh, hành sự càn rỡ, bất quá cũng chỉ có thể che giấu mắt người nhìn mà thôi. Ông ta không chỉ lừa gạt được Thanh U cốc cùng Ma Sát môn, mà còn có thể dựa thế tìm ra tung tích của Lâm Nhất.

Tâm kế Công Dã Kiền thâm trầm, thủ đoạn tàn nhẫn, có thể nhìn thấy được chút ít.

Điều khiến Lâm Nhất vừa hổ thẹn lại vừa hận chính là đã liên lụy đến Thanh U cốc, vì hắn bọn họ mới có kết quả này. Bách Thảo lão nhân đối với hắn có tình truyền đạo, ơn tri ngộ, mà Lâm Giang Tiên cùng hắn là hai người bèo nước gặp nhau nhưng lại xem như huynh đệ một nhà, cũng vì nhẫn nhịn Công Dã Kiền cho nên mới dẫn đến kết cục như vậy.

Thầm thở dài một tiếng, sắc mặt Lâm Nhất hơi tỉnh lại, cố gắng trấn định hỏi:

- Lâm huynh, ngươi không muốn tranh đấu nhưng tới đây là vì Hậu Thổ Tiên Cảnh sao?

- Đây là Giả Thiên Đan được sư phụ luyện chế, còn thừa lại hai hạt. Lão nhân gia khi còn sống xem ngươi như đệ tử, đan dược này cho chia hai huynh đệ chúng ta. Mặc dù có giữ lại cũng vô dụng, nhưng xem như một tưởng niệm đi.

Trên tay cầm một bình thuốc đưa cho Lâm Nhất, Lâm Giang Tiên nén nước mắt, lại cười tự giễu:

- Ta tự biết không đi được Hậu Thổ Tiên Cảnh, nhưng không ngại vì Công Dã Kiền mà đến.

Cầm lấy đan dược trong tay, Lâm Nhất suy nghĩ một chút, vẫn trịnh trọng thu vào. Lâm Giang Tiên lại trầm giọng nói:

- Nói đến trả thù, chỉ sợ đánh không được hổ ngược lại bị hổ tổn thương. Bốc thăm đấu pháp, vì tu vi bất đồng khó mà giao thủ được…

Y hừ một tiếng oán hận nói:

- Chỉ có thể tìm cơ hội thách đấu một trận…

Không đợi Lâm Giang Tiên nói hết lời, Lâm Nhất đã hiểu dụng ý anh ta. Hắn có chút thẹn, không cần suy nghĩ nói:

- Có tiểu đệ ở đây, không cần Lâm huynh xuất thủ.

- Không được.

Lâm Giang Tiên ngẩn ra, lập tức lắc đầu:

- Vì gia sư báo thù, hành động này làm trái với quy củ của đấu pháp, nhưng thuận tình lý. Mặc dù ta không phải là đối thủ của Công Dã Kiền nhưng trước mắt bao người ta nghĩ hắn ta cũng không dám làm càn. Kết quả thế nào cũng là ý trời khó tránh. Còn người Kết Ang gây nên động tĩnh lớn, Thần Châu môn lại có dụng ý không rõ, khiến người ta có chút lo lắng, nếu lại gây ra phiền phức, không ai giúp được ngươi.

Theo ý Lâm Giang Tiên nói thì việc tìm Công Dã Kiền báo thù là việc lớn, mà y người đơn thế cô, đành phải mượn cơ hội luận đạo đấu pháp đi khiêu chiến kẻ thù, chuyện này cũng không gặp quá nhiều thua thiệt. Mặc dù cuối cùng vẫn bị thua trận thì đây cũng chỉ là thiên ý trêu người mà thôi. Hiện tại Lâm Nhất đã mang đại họa trong người, nếu lúc này lại gây chuyện chỉ sợ Thần Châu môn tính cả nợ mới lẫn nợ cũ, lúc đó lành ít dữ nhiều.

Lâm Nhất nhíu mày, hắn suy ngẫm một chút, vội nói:

- Lâm huynh chớ lo, ta đảm đương được.