Vô Tiên

Chương 1294: Đại hội luận đạo (1)




Người đến vóc người trung bình, hai hàng chân mày như dính vào nhau, râu dài phiêu dật, khuôn mặt gầy guộc thần quang nội liễm, như một nho sinh phàm tục.

Cả người mặc vân bào cho thấy thân phận bất phàm của ông ta, cử động tay chân theo chuẩn mực tự nhiên, tựa như cùng núi đá mây mù hòa thành một thể. Nhìn thấy khiến người ngẩn ngơ mà ảo giác, giống như người ở nơi này mà núi không ở, nếu núi ở thì người không có.

Ninh Viễn cùng Văn Tâm đã vội vàng tiến tới hành lễ, miệng nói bái kiến sư phụ.

- Khi nào mà Văn Huyền Tử ta lại khiến cho đệ tử lo lắng rồi? Ha ha.

Người đàn ông trung niên ung dung đi tới gần, vuốt râu cười. Người này chính là sư phụ của Ninh Viễn cùng Văn Tâm, môn chủ Thần Châu môn Văn Huyền Tử, là cao nhân Hóa Thần trung kỳ.

Mặt Văn Tâm có chút thẹn thùng, nhẹ giọng nói:

- Sư phụ, con cùng sư huynh nói chuyện, không gạt được lão nhân gia ngài, xin ngài thành toàn.

Ninh Viễn cũng nói theo:

- Sư muội hiếu tâm đáng khen, sư phụ người xem...

Văn Huyền Tử chắp hai tay sau lưng, nhìn áng mây chiều, mâu quang thâm thúy. Ông ta không tỏ rõ ý kiến nói rằng:

- Hiện tại nói những thứ này còn quá sớm, vi sư tâm lý nắm chắc dù cho…

Văn Tâm thấp thỏm không yên, thấy sư phụ chưa đồng ý với sự khẩn cầu của nàng, cũng không nói từ chối, trong lòng chậm lại, hỏi:

- Sư bá không khỏe?

Ninh Viễn gật đầu phụ họa:

- Không được sư bá triệu kiến, đệ tử cũng không đi hành lễ vấn an, con cùng sư muội rất nhớ.

Văn Huyền Tử xoay người đánh giá hai đệ tử đắc ý, chậm rãi nói:

- Sư bá ngươi về núi nhiều năm, ít có người biết đến. Cho đến hôm nay, việc này cũng không thể lộ ra chút tin tức, hai ngươi phải nhớ kỹ.

Sư huynh muội không dám khinh thường, cùng xưng phải.

Văn Huyền Tử gật đầu, nói tiếp:

- Trước khi sư bá ngươi khôi phục, trừ ta ra sẽ không gặp bất cứ ai, có điều lần đại hội luận đạo này cũng là chủ ý của huynh ấy, vi sư tán thành cho nên làm theo.

- Sư bá có dự kiến trước, có thể hành động lần này gây nên động tĩnh quá lớn, khó tránh khỏi Cửu Châu Minh khiêu khích nghi kỵ. Đệ tử lo lắng...

Ninh Viễn muốn nói lại thôi. Ý của hắn nói là Thần Châu môn chấp chưởng Cửu Châu Minh trăm năm, lại gây động tĩnh lớn như vậy sợ sẽ khiến nhiều người chê trách, sẽ gây bất lợi cho Hạ Châu. Mà thân là tiểu bối cũng không tiện chất vấn trưởng bối.

Văn Huyền Tử ừ một tiếng, tỏ vẻ khen ngợi, lại lên tiếng chỉ điểm:

- Những gì ngươi nghĩ, có chút sai lầm.

Ninh Viễn thần sắc sợ hãi, vội vàng chắp tay bái nói:

- Xin sư phụ chỉ giáo!

Văn Tâm cũng cúi người hành lễ, cung kính tỏ vẻ lắng nghe.

- Mọi người đều biết Đạo Tề môn cùng Chân Võ môn, Công Lương môn qua lại thân thiết, còn Thiên Đạo môn cùng Lục Thần môn, Mặc môn tình bạn cố tri, Thần Châu môn, Dữ Hành môn, Thiên Đạo môn có qua lại. Bên trong Cửu Đại Tiên môn, duy chỉ có Bách An môn là lưng chừng, trái phải kết dao, lại chỉ lo thân mình. Hiện nay, Đạo Tề môn cùng Thiên Đạo môn có kết thành tử thù, Cửu Châu Minh hỗn loạn đã sinh ra, bắt đầu từ hành trình Hậu Thổ Tiên Cảnh, cuộc hỗn loạn này khó có thể vãn hồi.

- Sư bá ngươi trở về sơn môn một chuyến, sớm muộn gì Đạo Tề môn cũng biết. Đến lúc đó, chắc chắn Văn Bạch Tử sẽ không bằng lòng bỏ qua. Mà nghe nói năm đó sư bá ngươi bị Văn Bạch Tử hãm hại, suýt chút nữa mất mạng, vì thế đã sớm tức giận, chỉ đợi ngày tu vi của hắn khôi phục, lúc đó hai bên sẽ vạch mặt.

Nói đến đây, Văn Huyền Tử lại trầm ngâm, một lát nói tiếp:

- Sau khi sư huynh gặp rủi ro ta mới kế thừa chức môn chủ, mối thù của hắn là nhục nhã của Thần Châu môn. Mà Đạo Tề môn cùng Thiên Đạo môn đại chiến, chúng ta cũng chẳng khác nào như nước với lửa, các Tiên môn khác tất cũng phải dính vào. Ha ha, Cửu Châu đại chiến, hai người các ngươi nói với lão phu nên làm thế nào?

Văn Tâm cùng Ninh Viễn đứng bên cạnh, thần sắc ngưng trọng. Sư phụ đã nói hết toàn bộ, phong vân chuẩn bị kéo đến, khiến lòng người càng thêm nặng trĩu. Nếu thật sự như thế, Cửu Châu Tiên môn sẽ không còn những ngày yên bình nữa.

Một cơn gió núi thổi qua, phong vân không ngừng kích động, như ánh sáng mặt trời mọc chiếu xuống từng đợt ánh sáng khác nhau, khiến cảnh tượng này thay đổi khó phân biệt được.

Nhìn thấy hai đệ tử sợ hãi lo lắng, Văn Huyền Tử vuốt râu cười nhạt, ngược lại nói:

- Cổ nhân có nói, ẩn dật trong rừng không vinh nhục, đạo nghĩa trên đường nóng lạnh thất thường. Tiên đạo các loại cùng phàm tục thị phi cũng giống nhau, chúng ta cũng thích ứng với thế thời mà thôi. Cũng nói, nhìn thấy được gốc rễ cũng chỉ là vấn đề thời gian. Các ngươi không ngại dựa vào cái này lịch lãm một phen, ha ha.

Văn Huyền Tử nói ngụ ý huyền cơ, lại có chút ít đạo lý lớn, không tránh ân cừu thị phi người ta nói rằng đó không phải là quy luật xuất thế, vì vậy trong mọi vấn đề hết thẩy chỉ là một quá trình rèn luyện mà thôi.

Cái gọi là chim hót tiếng trời, tự có truyền tâm chi quyết, cỏ thơm um tùm, một đạo văn chương đơn giản, mê giả tự mê, ngộ giả tự ngộ.