Vô Tiên

Chương 1293: Ngao sơn (2)




- Lão Long à, ta sớm nhìn ra chỗ sâu nhất trong hồ kia có linh mạch, càng hiểu rõ chỗ ngươi muốn. Nhưng nơi này là Thần Châu môn, còn có cao thủ Hóa Thần tọa trấn, ngươi cho ra mượn long đảm, ta cũng không dám làm càn.

Khi lão Long vừa lên tiếng, Lâm Nhất đã biết được ý của đối phương. Nếu không có linh mạch ở sâu trong đáy hồ, nước trong hồ cũng không thể có linh khí nhiều như vậy. Còn có phải là Ngũ Hành linh mạch hay không, hắn cũng không hao tâm sức để ý, cũng không dám suy nghĩ nhiều.

- Có gì không dám? Không có Kình Thiên chí, cho ngươi mượn long đan cũng uổng công. Tu sĩ Hóa Thần thì nhằm nhò gì. Luyện Hư hợp thể gặp gỡ ta, một cước giết chết, Tiên Nhân đánh lên ta phải chạy trối chết, Kim Tiên, Thiên Tiên nhìn thấy đi từ xa phải vội đi đường vòng, Tiên Quân đắc tội ta, con mẹ nó, ta đánh cho không dám gặp. Hừ hừ.

Lão Long kiêu ngạo mà nói, khí phách phân ra bốn phía.

Con ngươi Lâm Nhất tinh quang chớp động như có điều suy nghĩ. “Động Chân kinh” có nói về cấp độ tu vi, trên Luyện Hư hợp thể còn có Phần Thiên Tứ Cảnh cùng Động Thiên Tam Cảnh. Phần Thiên Tứ Cảnh này đó là Lão Long vô ý nói ra Tiên Nhân Tứ Cảnh. Như vậy xem ra, tất cả những lời bên trong kinh văn cũng không phải là không có căn cứ, mà tồn tại một cách chân thực.

Theo “Động Chân kinh” thuật lại, sau khi xong Động Thiên Tam Cảnh cũng không phải là phần cuối tu vi, có điều, trong kinh văn không nói rõ lời này.

Lão Long luôn đối với chuyện cũ tránh không đề cập tới, mà năm đó cường đại là không thể nghi ngờ. Dù cho là một cao nhân nhưng cũng đã rơi đến tình cảnh trước mắt thế này.

Lâm Nhất biết bản thân rất nhỏ bé, chẳng khác nào một hạt bụi tầm thường. Mà thiên trường đạo viễn, không phải cũng đi từng bước mà tới sao?

- Tiểu tử ngươi tu vi thấp kém, lại nhát gan, lão Long không trách ngươi. Có điều ngươi không thể hồ đồ.

Lão Long quát lớn một câu lại kiên trì nói:

- Lúc khát nước khó nhịn, một bầu nước sao đã đủ cơn khát? Bình thường tiểu linh không chịu nổi lão Long thu nạp, có thể nơi này thì khác. Ở chỗ sâu trong đáy hồ có năm linh thạch lớn, lại phân thuộc Ngũ Hành, có thể gặp nhưng không thể cầu, làm sao bỏ qua? Nơi này có linh khí dày đặc là nhờ hồ lớn, ta chỉ cần lấy ba năm bầu là được uống ăn no say, cùng Thần Châu môn cũng không lo ngại, ngươi nói xem có đúng không?

Thấy Lâm Nhất không nói gì, lão Long hừ một tiếng, nói tiếp:

- Không nghe theo thì thôi, lần tới ta sẽ thấy chết cũng không cứu được rồi.

Lâm Nhất nhếch miệng nói:

- Của người phúc ta, sao lại không làm, nhưng ở phía dưới lúc nào cũng có thể bị tu sĩ Hóa Thần phát giác, chạy thục mạng là ta, phía sau cười nhạo là ngươi. Còn nữa, nơi này khác chỗ ngươi, chỉ sợ không có chỗ để trốn.

- Ta cười nhạo ngươi khi nào?

Lời lão Long nói liền ngừng lại.

Lâm Nhất cười nhạt:

- Theo như lời mới vừa rồi của ngươi, chúng ta cùng chia ngọt sẻ bùi, có họa cùng chịu, ngươi không được cò kè mặc cả...

Chưa nói hết câu, lão Long đã cười ha hả, hài lòng nói:

- Ha ha, chia ngọt sẽ bùi, có họa cùng chịu, những lời này ta thích!

Từ trước đến nay, Lâm Nhất luôn làm việc cẩn thận, đương nhiên sẽ không chủ động trêu chọc thị phi. Lúc tai vạ ấp tới, hắn cũng chẳng sợ cái gì. Nhưng có thể mượn cơ hội cùng lão Long kiêu ngạo vô lễ ở chung hòa hợp, sẽ mở ra trong lòng nhiều nghi hoặc, có lợi rất nhiều. Nếu đại họa ập đến, có người vừa là thầy vừa là bạn giúp đỡ, chẳng phải thêm mấy phần sức mạnh sao?

Một vệt kim quang từ trong miệng Lâm Nhất phát ra, nó nhỏ bé không thể nhận ra đột nhiên chui sâu vào trong lòng đất, trong thức hải của hắn truyền đến tiếng cười đắc ý của lão Long.

- Lần trước không phải ngươi có một khối ma tinh sao? Đem cùng linh thạch khảm vào Tụ Linh trận, chắc sẽ hữu dụng, ha ha.

...

Mặt trời mới mọc, phía dưới ánh bình minh, Thần Ngao phong trời quang mây tạnh như người khoác áo nghê thường, rắc vàng như vẽ tranh, đẹp một cách lộng lẫy.

Trong thạch đình lưng chừng núi, một nam một nữ nghỉ chân trông về phía xa. Có gió thổi phất tới, có sương mù bốc lên lại bỗng nhiên hóa thành khói xanh bay đi.

- Văn Tâm sư muội, trong mấy năm này, sư phụ không cho chúng ta đi bái kiến sư bá, vì sao thế?

Nói chuyện là một nam tử ngoài ba mươi tuổi, dáng dấp thư sinh, lại có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, cả người mặc bộ trang phục xanh trắng thanh thuần, đạm nhiêm phiêu dật, cử chỉ nho nhã, khí độ trầm ổn. Khi nghe hỏi câu kia, nữ tử tu vi Nguyên Anh trung kỳ xoay người lại, quần áo vàng phấn thướt tha, như hoa quỳnh mới nở, sáng rực động lòng người. Chưa kịp lên tiếng, nụ cười yếu ớt đã lộ ra trên hai má, hai mắt sáng rực rỡ.

- Trưởng bối hành sự, tự có đạo lý của người, Ninh Viễn sư huynh cần gì phải hỏi nhiều.

Nữ tử gọi là Văn Tâm giọng nói trong vắt, thần sắc tĩnh mịch.

Nghe vậy, Ninh Viễn cười ha ha, lắc đầu nói:

- Thảo nào sư phụ ưu ái muội như vậy, người cũng như tên, thanh tú thông minh, với bản chất này của muội đã đủ khiến vi huynh phải mặc cảm rồi.

Văn Tâm vuốt nhẹ tay, mỉm cười nói:

- Sư huynh quá khiêm nhường rồi.

Tính tình nội liễm, luôn tao nhã lễ độ.

Ninh Viễn rất thích thú sư muội này, càng hiểu vì sao bình thường sư phụ rất che chở nàng. Tay cầm phù thanh nhiêm, làm động tác ngẫm nghĩ, sau đó nói:

- Hành trình Hậu Thổ Tiên Cảnh lần này không thể so với lúc trước, từ lúc bắt đầu đại hội luận đạo có thể thấy được sự lo lắng của sư phụ.

Văn Tâm ừ một tiếng, nói:

- Thân làm đệ tử, thấy sư phụ không vui...

- Sư muội muốn đến Hậu Thổ Tiên Cảnh sao?

Ninh Viễn nhíu mày hỏi.

Văn Tâm nhẹ nhàng gật đầu, nét mặt ước ao, lộ ra mấy phần vui vẻ.

Ninh Viễn trầm ngâm trong khoảnh khắc, nói:

- Cũng được, trước khi lên đường ta sẽ giúp đỡ sư phụ thu xếp ổn thỏa công việc ở Thần Châu môn, phân phó mấy sư đệ bảo vệ tốt sơn môn.

Hắn chính là đệ tử chưởng môn, thân phận một nửa môn chủ, nên mới giải thích như vậy.

- Đa tạ sư huynh.

Văn Tâm cười khổ.

Ninh Viễn lắc đầu nói:

- Vẫn còn cần sự đồng ý của sư phụ.

- Cần lão phu đồng ý cái gì?

Lúc này, có giọng nói nhẹ nhàng vang lên, một người đàn ông ngoài tứ tuần theo thềm đá chậm rãi đi tới.