Đây là một hòn đảo cô độc trong biển rộng mênh mông, phía trên một mảnh hoang vu cằn cỗi, ngoại trừ đá ngầm lởm chởm cũng chỉ có thủy triều lên xuống, Mặt trời mọc cùng hoàng hôn.
Một hoang đảo ẩn sâu trong biển, mặc dù có sóng to gió lớn cùng gió tới mưa đi, cũng không thể thay đổi thời gian tịch liêu nơi này. Năm lại một năm hoang vắng, chỉ có năm tháng dần qua đi.
Mà ở nơi hoang sơ vắng vẻ đã hình thành không thay đổi này lại sinh ra tiếng động khác thường ngày.
- Ầm.
Một tiếng nổ ầm ầm vang dội, một khối đá ngầm to lớn biến thành mảnh vụn, trong nháy mắt tan biến trong không trung. Sau đó, trên đảo nhỏ kia, một thân ảnh màu xám tro, thần sắc uể oải một mình lắc đầu cười khổ.
Người này chính là Lâm Nhất, ngự thuyền phi hành đến nơi này, ngẩn ngơ đến năm năm.
Sức mạnh phong ấn ma thuật khiến người ta phấn chấn, mà tình hình bên trong cơ thể lại khiến cho người ta có chút bất đắc dĩ.
Thật sự không nghĩ tới sau khi rời khỏi Ma mộ, toàn lực thi triển ma ấn lại tiêu hao thể lực như thế.
Một mình xuất ra Thiên Ma Ấn, hơn nữa còn có đủ ba yếu tố Thiên, Địa, Nhân, đương nhiên uy lực long trời lở đất. Có thể ma lực trong cơ thể Lâm Nhất cũng tiêu hao không còn một mảnh, đổi lại là người khác, e rằng phải bế quan tĩnh tu điều dường thể lực rồi. Mà hắn còn có tu vi Kim Đan cùng Long Đan nên cũng không lo ngại.
Chỉ có điều, bởi vì tu vi có hạn, sát chiêu lợi hại này chỉ có thể thi triển một lần.
Ở hoang đảo này tu luyện, Lâm Nhất không phải không có ý nghic của chính mình. Hắn cùng Thiên Chấn Tử hẹn nhau, trước năm trăm năm sẽ tấn cấp tu vi lên Nguyên Anh. Có thể năm trăm năm trôi qua, trong cơ thể tam đan đều viên mãn nhưng vẫn không có dấu hiệu thành Nguyên Anh.
Vì không biết làm sao, Lâm Nhất từ dưới đất xông lên, mạnh mẽ phát tiết một trận, để giải thoát chút phiền muộn trong lòng. Hắn không nóng nảy sao được? Với tu vi trước mắt của hắn, đừng nói đi đến Hậu Thổ Tiên Cảnh, mà muốn du lịch một phen cũng khó khăn.
Cửu Châu là một nơi cao thủ như rừng, nếu không có tu vi Nguyên Anh, muốn tiêu dao tự tại đi lại chẳng khác nào người si nói mộng.
Vì vậy, tăng cao tu vi là việc không thể tránh.
Không thể tiếp cận được nước, cảnh giới Kết Anh khó có thể lĩnh hội, mặc dù có Hóa Anh Đan cũng vô dụng, vẫn không thể nếm thử bế quan Kết Anh. Nếu không uổng phí đan dược không nói mà còn nhận được kết cục vô ích...
Theo hướng triều dâng, bọt sóng văng tung tóe. Trên đảo nhỏ, Lâm Nhất một mình đứng yên lặng, lâm vào suy nghĩ. Nơi sâu nhất trong thức hải của hắn có một cái linh động tự phù ùn ùn kéo đến, dần tạo nên một “Động Chân Kinh” đầy đủ. Sau khi nghiên cứu kinh văn nhiều lần, hắn như ngộ ra điều mà bọn người Yến Khởi chờ đợi Kết Anh hoang mang.
Nhớ năm đó, Lâm Nhất trích một đoạn nhỏ trong “Động Chân Kinh” tặng cho Yến Khởi, anh ta thành công tấn cấp lên Kết Anh. Bây giờ, tu vi bản thân hắn đến cửa ải quan trọng này, lại lấy đoạn kinh văn đó để cảm ngộ. Tuy nhiên, lúc này hắn mới phát hiện ra, nước phải có nguồn, mà cây phải có cội, bản thân hắn lại chẳng có chút hiểu biết nào thì cảm ngộ thế nào được.
Tạm thời không thể giải quyết, Lâm Nhất chắp tay sau lưng đi dạo quanh đảo nhỏ. Nhìn hướng triều dâng, nghe tiếng bọt nước tung tóe, hắn nhíu mày suy nghĩ sâu xa, khi thì lắc đầu than nhẹ, trong đầu nghĩ đến kinh văn huyền ảo, càng đi càng xa.
Lâm Nhất không tu luyện nữa mà ở trên hoang đảo ngây người, từ ngày đến đêm tối, khi mặt trăng lặn đến mặt trời mọc... Hắn men theo bờ biển trong phạm vi mấy dặm đi qua, đi qua cuồng phong, đi qua mưa lạnh, đi tới gió yên sóng lặng...
Cứ như thế lại qua một năm.
Một ngày này sắc trời tốt đẹp, bầu trời rộng lớn thoáng đãng khiến tinh thần con người cũng sảng khoái.
Trên bãi đá ngầm cạnh biển, Lâm Nhất lẳng lặng nhìn chuyển động của nước biển phía dưới.
Trong một cái hang đá, một số lượng lớn cá nhỏ đã phá noãn bơi ra ngoài, vài con cá lớn bên cạnh, há to miệng nuốt cá nhỏ như thức ăn mỹ vị. Những con cá nhỏ kia vẫn tuôn ra bên ngoài, không sợ nguy hiểm, không tránh sinh tử, bơi một cách tuyệt vọng ra vùng biển rộng lớn cận kề nhưng không thể nào đạt tới.
Lúc này, xa xa lại có một đàn cá bơi tới, chúng hào hứng vồ lấy những sinh vật nhỏ bé đáng thương kia.Tiếp sau một đàn cá nhỏ bị cắn nuốt, từ trong hang nhỏ kia đàn cá lại điên cuồng bơi ra, vẫn chấp nhất như cũ, thiêu thân lao đầu vào lửa, cùng lắm cũng chỉ có thể này mà thôi. Một phần là muốn đi khắp nơi không bị hạn chế, một phần vì muốn tìm ánh sáng trong bóng đêm, đều không có ngoại lệ, dù có hy sinh tính mạng của mình vẫn không oán không hối, như vậy là ngu ngốc sao?
Lâm Nhất khẽ lắc đầu, hắn lại chuyển mắt nhìn về phía xa, khóe miệng không kiềm được nở nụ cười. Có mấy con cá nhỏ may mắn thoát khỏi sự săn giết, vượt qua khỏi cái chết đang giăng, bơi ra biển rộng.
- Phập...
Bọt nước văng tung tóe khắp nơi, một con cá lớn nhảy ra ngoài khơi vẫn không ngừng nhảy nhót lên không trung.
- Cá lớn nuốt cá bé, cá nhỏ sau khi trưởng thành cũng sẽ đi nuốt những con cá nhỏ khác... Còn ta thì sao? Chính là người ăn cá, ha ha!
Lâm Nhất khẽ cười, tự tay bắt lấy, mổ bụng cạo vẩy cá lớn, trong nháy mắt được hai miếng cá tươi, chậm rãi bay ra đảo.
Lâm Nhất nhảy xuống khỏi bãi đá ngầm, xếp bằng ngồi trên đảo nhỏ, tự tay bắn ra một luồng hỏa quang, hương vị cá nướng thơm tràn ngập. Hắn thích thú lấy hồ lô rượu bên hông xuống.
Chỉ trong chốc lát, thịt cá nhanh chóng vào bụng, Lâm Nhất vẫn chưa thỏa mãn uống thêm rượu, đưa mắt nhìn về phía xa, thần sắc có chút suy nghĩ.
Trong đại dương mênh mông này, cá lớn nuốt cá bé thì thiên đạo sao không thể tuần hoàn chứ? Nhưng nếu là như vậy, hắn sẽ rơi vào trong bụng của người nào?
Chẳng biết tại sao, Lâm Nhất cảm thấy sau lưng lạnh ngắt. Hắn ngửa đầu nhìn trời xanh thẳm, trong lòng xuất hiện cảm giác vừa kính nể vừa không cam lòng.
Lâm Nhất tu luyện đến nay đã hơn hai trăm năm, hắn luôn nghĩ bản thân là một người đi đường, một người đi đường hành tẩu giang hồ trên thế gian, một người đi đường theo đuổi con đường Tiên đạo.
Có thể không như mong muốn, Lâm Nhất muốn trở thành một người qua đường nhưng lại vướng víu với nhiều thị phi. Trong lúc không hiểu, bỗng nhiên hắn sinh ra vài phần sợ hãi hư vô thiên đạo kia.
Tục ngữ có câu mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, chẳng phải muốn nói mặc cho con người có phấn đấu có giãy dụa thế nào, cuối cùng vẫn không thể chạy thoát khỏi thiên đạo.
Trong Tiên đạo đều biết, tu luyện là hành sự nghịch thiên, nghịch thiên giữ mạng cũng chỉ là tuần hoàn trong thiên đạo, đánh cắp vài phần tạo hóa của thiên địa mà thôi.
Chân chính nghịch thiên mà đi, thành công có mấy người? Dù là nghịch hay không nghịch bầu trời vẫn ở đó, vâm chỉ nhìn thấy mà không chạm vào, không thay đổi dù cho mọi thứ có thay đổi. Có một câu nói rằng, con người trên thân có thiên tâm hạ thể, có điều mang hết thảy bản thân giao phó cao nhất cũng chỉ là thiên đạo mờ ảo mà thôi.
Theo cách này, giữ trái tim đi theo tự nhiên, đi thuận con đường thiên nghịch, là con đường hắn phải đi bây giờ, nếu một ngày còn chưa chân chính nghịch thiên, vậy thì...