Điều khiến Lâm Nhất khó hiểu nhất là lúc nói đến Tam Hoàng, một số người nghe sẽ nhảy dựng lên.
Hoa Trần Tử kiềm chế không được hưng phấn trong lòng, vẫn còn thần hồn điên đảo, không ngừng vỗ tay hoan hô:
- Cứ tưởng rằng tiên đạo mờ ảo không thể tìm kiếm, sự chấp niệm như trăng trong gương, hoa trong nước, ai nghĩ điển tịch lại chứa đựng huyền ảo, tất cả lại tồn tại chân thật… Đã có Tam Hoàng, sẽ có tiên nhân… Hì hì, trên đời này thật sự có tiên nhân. À, khổ tu trăm năm, nghìn năm, cũng không phải là giấc mơ, mà cầu tiên, thành tiên…
Dưới ánh đèn mờ ảo, dáng người Hoa Trần Tử nhẹ nhàng như một con bướm đêm, xòe ra đôi cánh tịch mịch chờ ánh nắng ban mai đến.
Giây lát qua đi, hoa ảnh chập chờn, Hoa Trần Tử lại đi tới trước bàn ngồi xuống, khẩn thiết hỏi:
- Trong đại điện, còn có vật gì? Tu vi của ngươi thật ra đến cấp bậc nào?
Lâm Nhất vuốt Tử Kim hồ lô trong tay, yên lặng đánh giá nữ tử si điên kia. Hai mắt nàng ta sáng lên, chuyển động không ngừng, gò má trắng nõn, những giọt nước mắt mừng rỡ còn chưa biến mất.
Không nghĩ tới, một nữ tử lưu manh tính tình thay đổi lại có hi vọng vào tiên đạo như thế, mừng đến chảy nước mắt. Giống như một độc hành lữ giả, gặp được ngọn đèn dầu cuối cùng trong đêm đen.
Thân sắc Lâm Nhất không thay đổi, nhẹ giọng nói:
- Trong đại điện cũng không có vật gì khác, chỉ có rượu cung phụng năm đó lưu lại, ta mang về một vò…
Nói xong, bàn tay hắn lật lên, xoạt một tiếng, trên bàn có một bình rượu cao hai thước.
Dưới ánh đèn lay động vò rượu đơn sơ theo phong cách cổ xưa tựa như mang theo vô số năm tháng mà đến, khí thế viễn cổ khó có thể nói hết chậm rãi phân tán, biểu lộ ra sự bất phàm. Phong ấn cổ xưa trên bình gốm, cũng hoàn hảo như lúc ban đầu.
- Ta, một thân ma tu kỳ quặc, cũng là do uống qua rượu này…
Lâm Nhất nói tiếp.
Hoa Trần Tử kinh ngạc nhìn chằm chằm bình rượu, lẩm bẩm:
- Rượu này từ Thần Điện đến không thể nghi ngờ…
Nàng đưa tay ra lại nghe Lâm Nhất khẽ hỏi:
- Ngươi định làm gì?
- Ta muốn nếm thử một chút.
Ánh mắt Hoa Trần Tử thiết tha, không thể chờ đợi nắm bình rượu trong tay.
Lâm Nhất lắc đầu, thiện ý nhắc nhở:
- Rượu này rất mạnh, người không đủ khả năng, không nên uống…
Cánh tay ngọc nhẹ xoa, Hoa Trần Tử ôm bình rượu vào lòng, nhìn Lâm Nhất hừ một tiếng:
- Tu vi của ngươi có thể uống được, sao ta lại không?
Lâm Nhất nhún vai:
- Đừng có trách là ta không nói trước…
Ánh mắt hiện lên chút hoài nghi, Hoa Trần Tử lại nhìn xuống bình rượu, phong ấn trên gốm này khó có thể làm giả sao? Không thấy gì khác thường. Nàng khinh thường nhướn cằm lên, nhìn Lâm Nhất trợn mắt, đưa tay lấy hai bát uống trà trên bàn, nói:
- Ngươi một mình uống rượu thật không thú vị, nếu không ngại uống cùng ta mấy chén, thế nào?
Uống rượu mà cũng xem tu vi sao? Hoa Trần Tử không tin, nhưng rượu này đến từ Ma mộ, không phải là vật bình thường. Huống chi tiểu tử luôn mang bộ dạng không tình nguyện bỏ ra, như vậy ta càng muốn nếm thử mới được. Trong lòng có tính toán, nàng mở nắp rót đầy hai chén, hô lớn:
- Mời!
Lâm Nhất lắc đầu cười khổ, lên tiếng than rằng:
- Thiên hạ to lớn, rượu này chỉ có một vò, vô cùng hiếm có. Ngươi chỉ có thể nhấm qua một chút, sao có thể uống nốc ừng ực như thế?
Lời vừa nói ra, hắn cũng vội vàng buông Tử Kim hồ lô xuống, hai tay cầm lấy ly rượu kia, vội vã uống một hơi cạn sạch.
Hoa Trần Tử cũng chưa vội vã uống rượu, mà chú ý tỉ mỉ từng động tác của Lâm Nhất. Đối phương uống một hơi cạn sạch, giữa lông mày tràn đầy ý cười, như đói khát khó nhịn, giơ tay muốn đoạt bình rượu.
Tiểu tử thúi này thật sự nốc ừng ực, mặc kệ sau đó thế nào, đảo mắt một cái vò rượu đã nằm trong bụng hắn.
- Dừng tay!
Hoa Trần Tử vừa đoạt lấy bình rượu, vừa nói:
- Sao ngươi nhỏ mọn vậy chứ?
Lâm Nhất đành phải thôi, ánh mắt vẫn còn nhìn chằm chằm vào bình rượu thốt lên:
- Một cô gái như ngươi sao có thể uống rượu mạnh được, làm gì biết được mỹ vị trong rượu chứ? Đừng có phung phí của trời…