Vô Tiên

Chương 1272: Lấy thuận để làm (1)




Bên trong nhà cũ của Lý gia có chút ngột ngạt, còn trong viện thì đang vô cùng ồn ào. Có lẽ là sợ quấy rầy tới đứa bé kia, một phụ nhân trung niên trực tiếp đứng lên khoát tay áo với ngoài phòng, lại xuỵt một tiếng.

Thấy người đông nghịt ở cửa thoáng yên tĩnh, phụ nhân này hài lòng nở nụ cười, khom người lấy lòng đứa bé kia, nói:

- Lý Nha tử... a! Sai rồi!

Lời còn chưa dứt, bà ta tự biết đã lỡ lời, vội vàng kinh hô một tiếng, lại ra vẻ tự đánh mình một cái, lúc này mới mang theo áy náy, cẩn thận nói tiếp:

- Lúc còn nhỏ gọi ngươi như vậy, trong chốc lát không đổi miệng được, chớ trách! Chớ trách...

- Thôi đi!

Sau khi một giọng nói già nua vang lên, hài tử mở mắt. Trong nháy mắt, mọi người trong phòng đều dừng hít thở. Mỗi người thần sắc đều kính úy nghiêm ngặt, có sự kích động khó diễn tả...

Gương mặt của hài tử còn trẻ con, nhưng không hợp với ánh mắt thần sắc ngạo mạn. Vênh mặt hất hàm sai khiến:

- Các ngươi không cần mỗi ngày kính bái, với thời tiết thay đổi, cuối năm rồi, cẩn thận hiếu tâm hơn chút là được! Lão phu... chuyện này, không lâu sau khi ta lâm thế còn tĩnh tu...

Ở góc nhà, vợ chồng trung niên càng đứng sát vào nhau, vẻ buồn rầu càng thêm dày trên khuôn mặt...

- Cẩn tuân tiên dụ!

Có người cầm đầu nịnh hót một câu, tiếp đó chính là một hồi tiếng phụ họa thành tín vang lên.

Hài tử khẽ gật gật đầu, nụ cười đắc ý chợt lóe lên trên đôi má gầy yếu. Khi ánh mắt của gã xẹt qua đoàn người ở trước mặt, trước mắt không khỏi sáng ngời, một cô gái áo hồng dung mạo xinh đẹp đang mỉm cười nhìn gã. Không đợi nhìn hết dáng vẻ của giai nhân, đối phương đã cười mà xoay người rời đi, còn vô tình cố ý bỏ lại một câu nói.

- Hì hì! Làm bộ làm tịch...

Hài tử ngẩn ra, trong thần sắc có chút bất an. Nhìn thấy nàng kia một đi không trở lại, gã thầm thở phào nhẹ nhõm...

...

Hoa Trần Tử xuyên qua đám người đi ra sân, đi thẳng tới bên hồ nước trước viện môn. Có người đang đứng đó chắp hai tay sau lưng ngẩng đầu trông về phía xa, thần thái nhàn nhã!

Đang lúc khắp trời là ráng màu ngũ sắc, phóng tầm mắt nhìn, nơi nào cũng sặc sỡ gấm hoa.

- Cảnh lá rụng đầy đất, đầy đường tử thủy này có đẹp đẽ hơn, còn không có sự thú vị của đứa bé kia!

Người chưa tới, Hoa Trần Tử trước tiên đã oán trách một câu, lập tức lại cười nói:

- Khà khà! Ta còn tưởng ngươi nhân lúc đó chuồn mất rồi chứ...

Lâm Nhất không chịu nổi tiếng tranh cãi ầm ĩ trong viện, một mình tới bên hồ nước. Mà chẳng qua mới qua thời gian một nháy mắt liền bị người tìm rồi. Hắn xoay người liếc mắt nhìn nữ tử Thể Kỷ một cái, bước đi về phía trấn nhỏ cách đó không xa.

- Chỉ cần ngươi không nhập Ma mộ, nơi nào ta cũng có biện pháp tìm được ngươi.

Hoa Trần Tử đi theo. Nhìn thấy hắn thờ ơ, chỉ lo bước đi nàng hiếu kỳ hỏi:

- Ngươi không muốn biết nguyên do sao?

Lâm Nhất không ngừng bước, căn bản không để ý đến nữ tử đi song song cách hắn vài bước, ngạo mạn lên tiếng:

- Ta hỏi, ngươi sẽ nói sao?

- Đương nhiên là không.

Hoa Trần Tử quả quyết lắc đầu, lập tức có chút rộng lượng nói tiếp:

- Nếu như hỏi đứa bé kia vì sao cổ quái, ta có thể giải thích cho ngươi...

- Không cần.

Lâm Nhất dứt khoát lắc đầu.

- Hì hì, thì ra ngươi đã nhìn ra sự kỳ quặc trong đó, không biết ngươi có phương pháp ứng đối không?

Thần sắc Hoa Trần Tử có chút vui vẻ, vẫn không nhịn được lên tiếng khiêu khích.

- Tạm thời không có.

Lâm Nhất nói.

Hoa Trần Tử khinh thường hừ một tiếng:

- Có tức là có, không tức là không, nghĩ một đằng nói một nẻo, tổn hại đạo tâm...

- ...

- Hai người chúng ta định đi nơi nào?

Nhìn thấy càng lúc càng đến gần trấn nhỏ, Hoa Trần Tử hỏi.

Lâm Nhất thuận miệng đáp.

- Ở trọ!

- Đúng hợp với ý ta.

Mắt Hoa Trần Tử lóe lên, liên tục gật đầu.

Khóe miệng Lâm Nhất nhếch lên, nói lại:

- Ta nói muốn ở trọ.

- Đúng vậy, ta cũng phải ở trọ.

Hoa Trần Tử cười khoe lúm đồng tiền sâu thẳm, nhìn muốn động lòng người.

...

Trong trấn nhỏ, chỉ có một cái nhà trọ, nhà trọ Thải Hà.

Đường núi hẻo lánh, khách nhân lui tới không nhiều, nhà trọ đơn sơ vô cùng thanh tĩnh.

Lâm Nhất lấy ra một ít thỏi bạc nhỏ ném cho chưởng quỹ, rồi theo tiểu nhị đến phòng hảo hạng trên tầng hai, ném Hoa Trần Tử ở phía sau. Nàng không có tiền bạc trả phòng trọ như phàm tục, cũng không nóng nảy, vẫn xoay người đi bộ trên đường.

Có điều, khi Lâm Nhất đóng cửa, xuất ra Tứ Tượng Kỳ muốn phong bế bốn phía, trong phòng lúc này quang mang lóe lên, hiện ra thân ảnh Hoa Trần Tử đã tới. Nhìn thấy hắn chuẩn bị bày ra trận pháp, nàng mỉm cười giảo hoạt, xuất ra vài lá cờ nhỏ, thị uy đung đưa.

Căn phòng khách này không lớn, bên trong đặt một cái gường, gần cửa sổ đặt một bàn hai cái ghế, gần cửa ra vào đặt kỷ trà cao, tủ bát cùng vật dụng... Một nơi thế này một người ở xem như rộng rãi thoải mái, nhưng hôm nay lại có thêm một nữ tử đến khiêu khích, dường như có chút chật chội.

- Phải biết là nam nữ khác biệt, sao ngươi lại vô lễ như thế...

Sắc mặt Lâm Nhất nghiêm nghị, rõ ràng muốn đuổi khách, có điều trận kỳ trên tay hắn cũng không ném ra, nếu hai bộ trận pháp trái ngược gặp nhau, chỉ sợ sẽ tạo nên động tĩnh thật lớn.

Đối mặt với răn dạy không chút lưu tình này, Hoa Trần Tử hồn nhiên không chút cảm giác. Nàng hứng thú dạt dào quan sát bốn phía, lại đi tới phía trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài, lúc này mới nhìn Lâm Nhất hừ mũi một tiếng, nói: