Vô Tiên

Chương 1267: Ân nhân cứu mạng (2)




Trong ánh mắt của Lâm Nhất có tinh quang nhoáng lên một cái, đưa tay chộp tới Nhạc Thành Tử. Đối mặt ba tu sĩ của Nguyên Anh trung kỳ, hắn không dám khinh thường, vẫn tìm đường chạy quan trọng hơn. Thế nhưng lập tức có người nói chuyện, khiến cho hắn ngẩn ra, trên tay không khỏi dừng lại.

- Đây là ân oán giữa ta và Lâm Nhất, người ngoài không được nhúng tay! Không phải... Hừ hừ! Thiên Hợp Môn sao? Sư tổ ta dẫn người đi diệt Đạo Tề môn, quay lại không nhọc lão nhân gia hao tâm tốn sức, chỉ cần mấy vị sư huynh ta ra tay, liền đủ bọn ngươi tiêu thụ một phen...

Hoa Trần Tử bỗng nhiên thần tình đại biến, trên mặt che một tầng sương lạnh, lời nói ra cũng là hàn ý mười phần, làm người ta trong lòng run sợ! Đạo Tề môn là một trong chín đại tiên môn của Cửu Châu minh. Đây chính là danh môn đại phái có Hóa Thần tu sĩ trấn thủ, đắc tội Thiên Đạo Môn đều là kết quả phải bị diệt môn. Đây. . . Đây là sự thật sao? Rất dọa người rồi!

- Hoa đạo hữu, hai bên cùng chung mối thù, không cần phân ra ta và cô đâu..." Tả Phàm khiếp sợ uy danh của Thiên Đạo Môn mà trong lòng có kiêng kị, nhưng vẫn ngây thơ không hiểu đối với một phen lời nói dọa người ấy. Cô gái này không phải hận chết Kim Đan tiểu tử kia ư, sao lại đảo mắt bèn xem Thiên Hợp Môn ta là kẻ thù chứ?

- Đúng a! Hoa đạo hữu nói trở mặt liền trở mặt như thế..." Liêu Trọng cũng nóng nảy rồi. Thiên Đạo Môn có thể nói là đệ nhất tiên môn của Lương Châu, không dễ với cao, lại không chọc nổi!

- Hừ! Sắc mặt của nữ nhi gia như mặt trời tháng sáu, muốn thay đổi liền thay đổi!

Đương nhiên trong giọng nói này lộ ra ngang ngược kiêu ngạo và quá đáng làm người ta bất đắc dĩ. Hoa Trần Tử phẩy nhẹ ống tay áo, trên mặt ngọc lại xuất hiện viên châu màu xanh đen ấy. Không đợi hai người kia kinh ngạc, nàng ta hời hợt lại nói:

- Bọn ngươi nếu không đi, ta không thể làm gì khác hơn là cùng Lâm Nhất liên thủ, quay đầu lại tìm kiếm thêm Thiên Hợp Môn của ngươi tính sổ...

- Hoa đạo hữu! Cô sao có thể ỷ mạnh hiếp yếu..." Tả Phàm tức giận bất bình! Lão ta chỉ mới nói nửa câu, đối phương hừ yêu, mang theo vẻ đắc ý nói:

- Nếu không phải có thể hoành hành Lương Châu, vậy còn là Thiên Đạo Môn sao? Không phục ư? Ngươi cùng lắm có thể tìm tới cửa đi nói rõ lí lẽ nha! Không đi nữa, ta và ngươi chỉ có đánh rồi mới biết...

- Cái này. . .

Buồn cười! Tả Phàm tức giận đến sắc mặt biến thành đen, nhưng lại không tiện lấy nước miếng tranh cãi! Cô gái này tính tình ngụy biến, hành sự không thuận theo lẽ thường, cùng với tiếp tục tranh chấp, nói không chừng thật sự sẽ rước họa vào thân! Lương Châu có thể nói là Thiên Đạo Môn một nhà độc quyền, nhiều tiên môn lớn nhỏ không thể không ngước nhìn hơi thở, nhưng mà thua thiệt ngày hôm nay, quá mức uất ức...

Hai vị tu sĩ của Thiên Hợp Môn hai mặt nhìn nhau, hai bên đều vẻ mặt đau khổ lắc đầu. Hợp lực của hai người họ, không sợ đối phương ba người. Thế nhưng cuối cùng tình hình lại khó có thể dự liệu, nếu thật sự đưa tới cơn giận lôi đình của Thiên Đạo Môn, có thể nói là đại họa lâm đầu rồi!

Ai! Người bị thua thiệt vẫn là... Ta nhịn! Tên tiểu tử gọi là Lâm Nhất kia, tạm thời nhớ kỹ rồi...

Sư huynh đệ Tả Phàm rất thức thời, từng người thở dài, trước tiên đi thu thập di hài của đồng môn, ngược lại cũng không quay đầu đã đi xa!

Một cuộc sinh tử chém giết ngược lại tan thành mây khói. Thần tình lạnh lùng của Hoa Trần Tử biến đổi, phảng phất hoa nở đầy cả cây, thoáng chốc hiện ra nụ cười quyến rũ má lúm đồng tiền. Nàng ta nhìn hai người một già một trẻ kia lại thần tình khác nhau, nàng ta cười nói:

- Hì hì! Lâm Nhất, ta có thể nói là ân nhân cứu mạng của ngươi....! Ngươi phải báo đáp thế nào a...

Dị biến mọc lan tràn, lại xuất hiện thêm cơ hội cứu vãn, Lâm Nhất và Nhạc Thành Tử vẫn chưa vội vã thoát thân rời đi. Hoa Trần Tử địch ta nghịch chuyển, quả thực ngoài dự đoán của mọi người. Mà manh mối trong đó, đương sự tự biết.

Nhạc Thành Tử vân vê chòm râu, ánh mắt đảo tới đảo lui trên người của nữ tử kia và Lâm Nhất, hãy còn rơi vào trong sương mù không rõ ràng cho lắm. Việc mới vừa xảy ra, bất quá là trò lừa của tiên môn ỷ lớn hiếp nhỏ, ông ta thân là người đứng xem, biết rõ mồn một. Bất quá, cô gái này mới rõ ràng đánh lén tới, vì sao trong nháy mắt lại muốn xuất thủ giúp đỡ chứ?

Lâm Nhất lại không thèm liếc một cái bĩu môi, nói:

- Cô hại ta nhiều lần, sẽ không đảo mắt liền quên rồi a? Niệm tình cô mới chuyển ác thành thiện, hết thảy ngày xưa như vậy dừng lại! Cáo từ..." Hắn nói xong, ra hiệu Nhạc Thành Tử. Cô gái này khó dây dưa, hay là tránh ra tốt nhất.

- Thứ vong ân phụ nghĩa, đứng lại cho ta..." Hoa Trần Tử thân hình vừa động liền chặn đường đi của hai người, hai tay chống eo, bộ dạng không buông tha.

Mí mắt của Lâm Nhất đảo một cái, trách mắng:

- Chẳng lẽ muốn ta kết cỏ ngậm vành hay sao? Tránh ra...

Hoa Trần Tử hừ một tiếng, nụ cười trên mặt không giảm, khiêu khích nói:

- Ta lại không tránh đấy! Ngươi có bản lãnh thì chạy a..." Nàng ta thấy đối phương nhấc ngang Thiết Bổng, bèn lơ đễnh cười hì hì, lại nói:

- Ngươi đánh không lại ta, cũng không chạy khỏi nổi ta, cầm cây gậy lớn lại hù dọa không được ta...

Lâm Nhất thấy Hoa Trần Tử không có tư thế sợ hãi, hắn không khỏi nhíu mày. Cô gái này có thể truy đuổi đến đây, độn thuật đương nhiên bất phàm. Thế nhưng nàng ta dây dưa như thế, vẫn là vì chuyện của ma trủng đó sao?

- Hừ! Cô đợi làm sao vậy?" Lâm Nhất lạnh giọng hỏi.

Hoa Trần Tử nhăn nhăn chóp mũi, cười khẩy với Lâm Nhất nói:

- Nhìn một chút hình dạng hung thần ác sát của ngươi, muốn lấy oán trả ơn hay sao?" Một câu nói xong, trong thần sắc của nàng ta lóe lên một chút giảo hoạt, tiếp tục nói:

- Ta đối với ngươi không hề có ác ý nha! Hãy còn không biết... lần này ngươi đi phương nào thế?

Lâm Nhất lắc đầu, đáp:

- Không nhọc phí tâm! Cho dù lưu lạc thiên nhai, há có liên quan gì tới cô...

Hoa Trần Tử bỗng nhiên hai tròng mắt sáng lên, không ngờ lại hưng phấn. Nàng ta nhìn chằm chằm Lâm Nhất liên tục gật đầu, dường như đã có quyết định không sửa đổi, vui mừng nói:

- Hai bên cũng nhàn rỗi vô sự, ta bèn cùng ngươi lưu lạc thiên nhai! Hề hề...