Vô Tiên

Chương 1264: Vật Cạnh Thiên Trạch (1)




Tình hình nguy cấp, Nhạc Thành Tử vung lên ống tay áo. Chỉ một thoáng, 36 đạo kiếm quang vội vàng cuốn đi. Trong một loạt âm thanh "Ầm, ầm..." dồn dập nổ vang, ông ta phun ra một ngụm máu tươi, đã là lảo đảo sắp rơi. Ông ta mang cái khu thể tổn thương liều mạng với bốn người đối phương, tuy nói bị thua thiệt không thể tránh được, nhưng lại biểu lộ ra khá là vũ dũng!

Giờ này khắc này, Lâm Nhất muốn một mình thoát thân đã không dễ. Thế nhưng nếu như như vậy bỏ lại Nhạc Thành Tử, hành động vừa rồi há không phải làm điều thừa sao! Bất đắc dĩ, hắn tự tay kéo ra Huyền Kim Thiết Bổng, cả giận nói:

- Lão đầu! Không phải nói Huyền Thiên Môn công pháp thiếu sót sao? Mà « Huyền Thiên Kiếm Trận » của ông lại từ đâu chỗ mà đến? Lừa người hại mình, ông nên có một kiếp này!

Nhớ lại hồi đó, Huyền Thiên Môn có thể nói là luôn miệng nói công pháp bị mất, còn vì cái này làm hại Lâm Nhất cửu tử nhất sinh. Giờ này gặp được Nhạc Thành Tử không ngờ lại sử dụng « Huyền Thiên Kiếm Trận », sự nghi ngờ ngày xưa biến mất, nhưng mà hắn vẫn không nhịn được hỏa khí tăng lên!

Huyền Thiên Môn tìm cách ngụy trang công pháp, bất quá là muốn biết tung tích của Huyền Thiên thượng nhân, cuối cùng tìm được Kim Long kiếm mà mở ra Huyền Thiên điện lấy được bảo vật. Chính là ý đồ đơn giản như vậy, nhưng vì bị hai chữ Tư Dục dây dưa hơn ngàn năm, bấy giờ mới cố lộng huyền hư đến che mắt thiên hạ, cũng giá họa người khác, quả thực đáng ghét!

Bốn người của Thiên Hợp Môn thế tới hung mãnh, trong nháy mắt thuận lợi vây hai người vào trong. Nhạc Thành Tử ác chiến đã lâu có thể nói tinh thần mỏi mệt kiệt lực, nhưng lại không thể không cố tỉnh lại. Nghe được Lâm Nhất nói chuyện, ông ta lắc đầu nói:

- « Huyền Thiên Kiếm Trận » chính là bí mật bất truyền của bổn môn, không phải Nguyên Anh tu vi không được tu luyện. Lão phu đã từng nói với ngươi không hiểu kiếm trận sao? Lúc trước đây, cần gì phải nhắc lại! Ngươi vẫn nhân cơ hội chạy trối chết quan trọng hơn...

Thị thị phi phi đã qua, lại có thể nào nhất thời nói được rõ ràng. Trước mắt, Nhạc Thành Tử chỉ muốn vì Lâm Nhất kiếm được một chút hi vọng sống, cũng xem như kết thúc hết thảy đối với ngày xưa đi! Nhưng đối thủ lại hạ thủ không lưu tình, bốn thanh phi kiếm giây lát lại tới...

- Lâm tiểu hữu! Nếu như lão phu có gì mắc nợ ngươi, hôm nay sẽ dùng mệnh thường lại..." Nhạc Thành Tử sau khi trầm giọng nói một câu, lần nữa thôi thúc kiếm trận liền muốn che cho Lâm Nhất. Ông ta chính là nỏ mạnh hết đà, muốn độc đấu với bốn vị cao thủ của đối phương, căn bản ráng chống đỡ không được bao lâu, bèn liều mình muốn chết, chỉ muốn đền bù khiếm khuyết đã qua.

- Hừ! Ngươi mắc nợ quá nhiều, một cái mạng không đủ..." Hỏa khí của Lâm Nhất càng thêm lớn. Cứu người cứu đến tình cảnh như thế này, nhưng mà thật là uất ức!

Lâm Nhất thấy chung quanh đã mất đường lui, hỏa khí của hắn đang mạnh tạm thời bỏ lại tâm tư chạy trối chết. Xích quang trong mắt hắn chớp động, Long Linh Phụ Thể, một cái lắc mình liền vượt qua Nhạc Thành Tử. Không đợi người sau kinh ngạc, hắn đã luân khởi Huyền Kim Thiết Bổng, liền quét ngang tới phi kiếm đột kích...

Trong một tiếng "Ầm..." vang thật lớn, phi kiếm đột kích bị ngăn cản, Lâm Nhất lại bị chấn đắc bay ngược ra sau. Mà hắn lật ra lăn lộn mấy vòng, sau đó thân thể rơi xuống cũng không lo ngại!

Thấy thế, Nhạc Thành Tử kinh ngạc không ngừng! Một tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, có thể chặn lại một đòn liên thủ của bốn Nguyên Anh tu sĩ, cái này. . . Tiểu tử này rốt cuộc là tu vi gì? Chẳng lẽ chỉ là ảo giác...

Lâm Nhất thi triển lôi pháp tuy là kinh người, lại vì tu vi có hạn, vẫn chưa khiến cho mấy vị Nguyên Anh tu sĩ này vì đó động dung! Nhưng mà…

Một kích mới vừa giao thủ này, so với liều mạng chính là tu vi chân chính, hắn lại không theo đó mà xuất hiện bộ dạng thất bại! Quá mức không thể tưởng tượng nổi! Đây là một tên Kim Đan tiểu bối à... ?

Năm vị Nguyên Anh tu sĩ của hai phe địch ta đều vì sự cường hãn của Lâm Nhất mà kinh ngạc, nhưng lại không người nào biết hết thảy những gì mà hắn đã trải qua! Chính là một tiểu bối tầm thường như vậy, lại có thể cùng Lỗ Nha khổ đấu tám mươi năm a!

Đây chính là đại tu sĩ của Nguyên Anh hậu kỳ, chính là năm người này liên thủ cũng không thể so sánh với với lão ta. Mà một cao thủ chân chính như vậy, lại tẫn chức tẫn trách bồi luyện tám mươi năm, sáng tạo ra Lâm Nhất của ngày hôm nay.

Nhưng nếu có người biết được nhất nhân tam đan của Lâm Nhất, không biết lại sẽ có cảm tưởng thế nào! Sức mạnh Long Đan của hắn đã không thua tu vi của Nguyên Anh sơ kỳ; trong Kim Đan đang bình hòa, trái phải đã mất đối thủ; Ma Đan sâu cạn khó lường, lại là sự tồn tại bễ nghễ đồng đạo. Có tu vi quỷ dị như vậy, tựa như một con quái vật! Một tên ngoại tộc! Chỉ có điều, bản nhân của hắn không có giác ngộ tự biết thôi!

Trong phút chốc mọi người ở đây trố mắt, Lâm Nhất bỗng nhiên nạt nhỏ:

- Tận dụng thời cơ, đi..." Hắn không suy nghĩ thêm nữa mang Nhạc Thành Tử độn đi, múa may Thiết Bổng mở đường, chạy thẳng tới hai đối thủ Nguyên Anh sơ kỳ.

Không có cách nào! Lão nhân kia rõ ràng ỷ vào thân phận mình, không nguyện để cho một tên tiểu bối bắt chạy thục mạng, bấy giờ mới khiến cho hai người lâm vào nguy cảnh!

Tôn nghiêm và tính mạng, thục trọng thục khinh, có đôi khi thật đúng là nói không rõ ràng!

Nhạc Thành Tử tỉnh ngộ lại, đã rơi phía sau một bước. Không có cách! Tiểu tử kia bắt đầu tháo chạy thì luôn rất nhanh!

Sống chết trước mắt, hai người ít đi một phần ăn ý, liền nhiều hơn một phần nguy cơ! Bốn người của Thiên Hợp Môn ứng biến cực nhanh, mỗi bên hai người dắt tay, chia nhau đánh về phía một già một trẻ kia. Lần này, bọn họ xem tiểu bối kia là địch thủ chân chính!

Phía trước, hai nam nhân Nguyên Anh sơ kỳ chặn đường đi của Lâm Nhất. Hai người phía sau hắn thì ngoài 30 trượng, Nhạc Thành Tử bị hai vị cao thủ Nguyên Anh trung kỳ giáp công trái phải.

Hai người chạy trốn đó bị phân ra mà công đánh, khó có thể chiếu cố lẫn nhau, tình hình rơi vào tình thế nguy cơ nguy ngập!

Một tiếng nổ "Ầm..." vang lên, một đạo lôi pháp ngăn cản phi kiếm đột kích; lại là "Ầm..." một cái, Thiết Bổng đánh ra một thanh phi kiếm khác đến gần. Lâm Nhất đang định thừa cơ xông ra trùng vây, đã thấy hai vị đối thủ đó từng người bóp nát một cái ngọc phù đập tới, giữa không trung bỗng nhiên xuất hiện hai con Hỏa Giao dài bốn, năm trượng, khí thế hung hăng ngăn lại đường đi.

Thấy thế, Lâm Nhất thôi thúc Huyền Thiên thuẫn nghênh đón tiếp lấy, không quên lưu ý động tĩnh sau lưng. Nhạc Thành Tử đang thi triển kiếm trận khổ sở chống đỡ, cũng theo thể lực không đủ mà cực kỳ nguy hiểm.