Vô Tiên

Chương 1258: Thời đến vận cũng chuyển (1)




Dị trạng đột nhiên phát sinh, Lâm Nhất vội vàng lui về phía sau vài bước, thần tình đề phòng. Chỉ thấy theo một đạo quang mang đó bay ra, cạnh tháp đá xuất hiện thêm một người quần áo tả tơi, chính là Lỗ Nha đang vô cùng ngạc nhiên!

Một đôi kẻ thù dây dưa tám mươi năm, lần nữa tụ họp trong phần mộ này đùa bỡn, trong bất ngờ lại có tất nhiên. Thần sắc của Lâm Nhất trầm tĩnh, không nói một lời, chỉ đưa Thiết Bổng trong tay lên ngang trước người, giữ lực mà chờ!

Lỗ Nha còn có chút ít hồ đồ, trong thần sắc mang theo mờ mịt. Vào lúc lão ta đang buồn khổ trong Ma Kiếp cốc, chợt bị một cỗ đại lực mang đến đây, quả thực khiến cho người ta không nghĩ ra được! Bất quá, sau khi gặp được Lâm Nhất và tình hình chung quanh, lão ta chợt hiểu rõ ra!

- Ha ha! Không uổng công lão phu chờ đợi tám mươi năm a! Ngươi quả thực có phương pháp thoát thân..." Lỗ Nha cực kỳ vui mừng, lão ta không kìm nổi cười ha hả, xoay người nhìn chung quanh, lão ta thấy vị trí đặt thân chính là một khu mộ trải rộng cấm chế, lão ta không ức chế được hưng phấn, lại cười ha ha nói:

- Thời đấy! Mệnh đấy! Tiểu tử, lúc này nơi đây, không có lôi kiếp kia tương trợ, ngươi còn có thể tháo chạy nơi nào chứ?

Tiếng cười đắc ý tràn đầy sơn động, Lỗ Nha chắp hai tay sau lưng, đi thong thả khoan thai, mặt mày hớn hở! Cực cực khổ khổ tám mươi năm, mắt thấy sắp phải cô thủ sơn cốc mà không còn ngày thoát thân, lại không ngờ trong nháy mắt tình hình nghịch chuyển! Giờ đây, tiểu tử này tự đưa mình vào vòng lao lý, sự chết sống của hắn, còn không phải tùy bản thân mình bài bố sao!

Ha ha! Lúc tới vận chuyển cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi, thương thiên không phụ lòng người a!

Lỗ Nha buồn khổ đã lâu, một lúc lâu thư hoài và cảm khái! Sau một lát, thấy tiểu tử kia không có vẻ phô trương và cuồng vọng của ngày xưa, ngược lại mang sự quẫn bách đến bước đường cùng không nói tiếng nào, trong lòng lão ta lại là một trận thư thản!

- Tiểu tử! Ngươi là thúc thủ chịu trói đấy sao? Có phải ngồi chờ chết... Oa ha ha..." Lời còn chưa dứt, Lỗ Nha lại cười to không thôi. Đây vốn là một người nói cười không thân thiện, lại ỷ vào thân phận mình, đối với người khác cho tới bây giờ đều là không phải giả từ sắc! Nhưng mà chẳng biết tại sao, lão ta nhìn bộ dạng của Lâm Nhất vẻ mặt đau khổ toét miệng kia, lão ta vẫn không ức chế được khoái ý trong lòng, thế cho nên mới thất thố như thế!

- Lão nhân! Thật sự động thủ đi, khi ta sợ ngươi sao!

Lâm Nhất không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời một câu. Không đợi đối phương phát tác, hắn lại cười lạnh nói:

- Bất quá, trước khi động thủ, xin ngươi hãy nhìn rõ đây là địa phương nào! Nếu ngươi không sợ chọc tới mầm tai vạ, Lâm Nhất ta phụng bồi là được!

Lỗ Nha nghe được trong lời nói của Lâm Nhất ngầm có hàm ý, lỗ ta bất dĩ vi nhiên lắc đầu nói:

- Tiểu tử! Đây bất quá là một khu mộ mà thôi, có gì ghê gớm! Ngươi chết đã đến nơi, chẳng lẽ sợ phải không? Ha ha...

- Ha ha! Cùng ngươi giao thủ vô số, có gì sợ?"Lâm Nhất còn cười lạnh, giễu cợt nói:

- Lão nhi ngươi uổng phí đã sống tuổi tác cao như vậy, chẳng lẽ thật sự nghĩ đây chỉ là một khu mộ sao?

Lỗ Nha thu lại tiếng cười, sắc mặt trầm xuống, trách mắng:

- Ngươi muốn nói cái gì..." Lâm Nhất nhếch lên khóe miệng với lão ta, hừ một tiếng, tiếp tục nói:

- Tám mươi năm, ta và ngươi có từng rời khỏi khu mộ này nửa bước sao? Bởi vậy có thể thấy được, nơi này quỷ dị khó lường! Nếu như động thủ, trong vòng năm ba chiêu, ngươi không làm gì được ta, nhưng lại không khỏi phải xúc động những cấm chế này...

Lời nói ở đây, Lâm Nhất có ý dừng lại. Thấy Lỗ Nha nháy mắt nhìn lại khắp nơi, hắn lại nói:

- Cấm chế nơi này hoàn hảo, di hài đều do cao nhân lưu lại... Đây cũng há là một chỗ vị trí tầm thường...

Nghe vậy, Lỗ Nha ngược lại nhìn chằm chằm Lâm Nhất. Bên ngoài mấy trượng, tiểu tử kia gương mặt thản nhiên, đã là bày ra tư thế động thủ! Lão ta vuốt râu dài, không khỏi chần chờ.

Tiểu tử kia hư trương thanh thế thôi, không đáng để lo! Nhưng mà chỗ này quả thực cổ quái, chẳng lẽ đúng là vùng đất trưởng bối an nghỉ của một nhà tiên môn sao? Nếu như vậy, thật đúng là phiền toái rồi! Động thủ, khó tránh khỏi họa lây những di hài này a!

Thử nghĩ, mồ mả của Đạo Tề Môn tổ tiên nếu bị người phá hủy, vậy sẽ là một phen tình hình như thế nào không? Đại họa cũng như bát thiên vậy, không người nào dám tiêu thụ!

Chỉ có điều, phần mộ chỗ này có người trông coi hay không, cũng còn chưa biết.

Mà tám mươi năm không thể rời khỏi khu mộ này nửa bước, đều do tháp đá kia hay sao? Khó có thể tưởng tượng, bên trong một cái tháp không ngờ lại có Càn Khôn khác, đây là một bảo vật khó được a!

Chỗ này trải rộng cấm chế, tiểu tử kia một chốc trốn không thoát. . . Nếu như thừa dịp trước khi động thủ lấy bảo vật, chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện hay sao. Trong lúc suy nghĩ, Lỗ Nha dấy lên ý nghĩ khác thường. Lão ta xoay người nhìn chằm chằm tháp đá trên thạch đài, ánh mắt trở nên nóng bỏng lên. Quang mang năm màu trên thân tháp khiến người hoa mắt thần mê...

- Lão nhi! Ngươi không thể động tháp đá đó! Nói không chừng vật này kéo theo cấm chế..." Lâm Nhất phát hiện thần tình của Lỗ Nha có biến, Lâm Nhất vội vàng giương giọng nhắc nhở, nhưng lại lời nói mơ hồ, khiến người ta khó phân biệt dụng ý chân thật. Cùng lúc đó, ánh mắt của hắn liếc nhìn động đá bỏ không kia cùng một cái cửa đá khác, dưới chân lui về sau một bước.

Lỗ Nha cũng không phải là người lỗ mãng, lại vì buồn khổ tám mươi năm, chợt một buổi thoát vây, tâm cảnh dĩ nhiên không thể so sánh ngày xưa. Lão ta cười dữ tợn nói:

- Nếu không sợ hủy những di hài này mà hữu thương thiên hòa, ngươi cho là còn có thể sống được thở hào hển sao? Thời khắc này, lão phu muốn thu bảo tháp này, ai cũng ngăn không được...

Lời tuy như thế, Lỗ Nha đi tới trước thạch đài, vẫn khởi động thần thức cẩn thận tra xét một lần. Chốc lát, lão ta đưa ra bàn tay liền chộp tới phía trên tháp đá, giơ nó lên nhẹ nhàng. Mà Lâm Nhất vào lúc này lại là khuôn mặt sợ hãi, lần nữa lui về phía sau, cũng âm thầm vận chuyển Ma Đan chi lực trong cơ thể. Trong nháy mắt, có hắc khí tràn ra, bao lấy toàn thân hắn lại.

Tháp đá rời khỏi thạch đài hơn tấc, hào quang năm màu chớp động như cũ. Trong lòng của Lỗ Nha đột nhiên nhảy lên một cái, trên tay dừng lại một chút. Lão ta ngừng lại khí tức, quay đầu nhìn lại khắp nơi, không thấy dị trạng, chỉ có tiểu tử kia với bộ dạng trong lòng run sợ, làm người ta chán ghét.

Lỗ Nha khinh thường hừ lạnh một tiếng với Lâm Nhất, lão ta đặt tâm tư trên bảo vật trước mắt. Lão ta lại duỗi ra một bàn tay, hai tay hợp lại cầm một cái, chậm rãi giơ lên tháp đá.

Tháp bảo lớn nhỏ khoảng một thước, hãy còn tản ra ánh sáng nhu hòa, biểu lộ ra khá là thần dị! Lỗ Nha đè xuống nỗi vui mừng trong lòng, vừa muốn nhìn rõ tận cùng của bảo vật trong tay, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi.