Trong lúc nguy cấp, một con Giao Long vẫy đuôi, Lâm Nhất mượn thế phát lực, Thiết Bổng trong tay càn quét về phi kiếm đột kích.
Bất quá giữa ý nghĩ chợt loé lên, giữa không trung quang mang chói mắt, tiếp đó một tiếng nổ vang như sấm, lực đạo hùng hồn nổ tung, khí thế cuồng bạo bắn nhanh dựng lên. Vào khoảnh khắc đó, phi kiếm đột kích chợt ngừng, Lâm Nhất lại lơ lửng trên không bay ngược ra sau. Lần này giao thủ, hắn rõ ràng là lực kém một bậc.
Còn Lỗ Nha vào lúc này không kịp thống hạ sát thủ, ngược lại vội vàng tế lên ngọc tháp chắn đỉnh đầu. Quả nhiên, không trung trên người của tiểu tử kia, một đạo Lôi Hỏa lớn đã rơi xuống.
Tiểu nhi vô sỉ! Lại là một chiêu này! Đánh không lại liền chạy, vẫn không quên quay đầu lại cắn một cái, hoàn toàn là một con Ác Lang xảo trá!
Trong nỗi giận dữ, Lỗ Nha đành thu hồi ngọc tháp và pháp bảo. Không ngoài sở liệu, tiểu tử kia lại chạy trở về trên sườn núi, còn mang theo gương mặt cười xấu xa! Thật là đáng ghét...
- Ha ha! Lão nhi, dừng ở đây đi! Ngày khác ta nếu có tu vi của Nguyên Anh, lại cố gắng cùng ngươi đọ sức một phen! Lúc này thứ cho không phụng bồi, sau này không gặp lại!
Lâm Nhất lại cười ha hả một tiếng về phía Lỗ Nha đang hít thở dồn dập kia, xoay người xông vào trong Lôi Hỏa, chạy thẳng tới đỉnh núi.
Lỗ Nha nhìn tiểu tử kia ở xa xa đã mất đi thân ảnh, môi của lão ta run rẩy, trong mắt phun lửa, thần sắc dữ tợn. Kinh ngạc đã lâu, lão ta mới xuất hiện một trận buồn phiền...
..
Trên đỉnh của Ma Kiếp cốc, Kiếp lôi mãnh liệt đổ trút xuống, như sóng lớn ngập trời, thế không thể đỡ. Chỗ cao tám ngàn trượng ấy, một thanh đại phủ và một vầng trăng hợp lực bổ ra một khe hở từ trong Lôi Hỏa, Lâm Nhất đang trèo lên một cách khó khăn.
Bất luận ngọn núi này cao bao nhiêu, bất luận Lôi Hỏa này mãnh liệt như thế nào, lần này, Lâm Nhất cũng sẽ không dừng bước lại. Tiên Đạo Mạn Mạn, còn có vô số ngọn núi cao đếm không hết chắn phía trước, hắn nhất định phải cắn răng đi hoàn thành lần lượt vượt qua.
Giờ này, Lâm Nhất đến đây đã là tám mươi năm. Tất cả Long Đan, Kim Đan và Ma Đan trong cơ thể hắn đều viên mãn, hơn nữa giữa ba người đã có ăn ý của nhất mạch gắn kết qua lại. Ngoài ra, đến cảnh giới thu phát tùy tâm, uy lực của lôi pháp do hắn thi triển đã không phải Thiên Chấn Tử ngày trước có thể so sánh. Chính là tiến cảnh chậm chạp nhất, được lợi bởi Lôi Hỏa thối luyện, đã tu tới 'Đoán Long quyết’ đoạn thứ ba. Bằng vào uy lực của nó, đủ để chu toàn cùng Lỗ Nha có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ.
Đối với Lâm Nhất mà nói, chỗ thu hoạch lớn nhất nơi này, vẫn là diện bích tìm hiểu ra tam thức "Ma ấn". Sau khi hắn kiến thức qua uy lực của "Nhân ma ấn" và "Địa ma ấn", hắn xem như chân chính lĩnh ngộ sự lợi hại của pháp thuật thần thông.
Lại có pháp bảo cường đại, cũng là do người luyện chế, không thoát khỏi được cố ý nắm trong tay. Duy có pháp thuật, đến từ chính thiên địa cảm ngộ, mà kiềm chế thiên địa vạn vật, đây mới là thần thông cường đại nhất. Uy lực của nó kinh thế hãi tục, dĩ nhiên ngoài tưởng tượng!
Cho nên, đây cũng là một nguyên nhân khiến Lâm Nhất không dùng "Thiên Ma ấn" đối phó Lỗ Nha! Dù sao cũng là tu vi có hạn, hắn còn thi triển không ra uy lực chân chính của ma ấn! Nếu giết không được kẻ thù kia, lại vô tình khiến cho lão ta biết được hết thảy của mình!
Sát chiêu chân chính sao có thể dễ dàng cho người thấy chứ!
Bất quá, dựa vào uy năng của "Nhân ma ấn" và "Địa ma ấn", Lâm Nhất đã trèo tới chỗ cao tám ngàn trượng của ngọn núi.
Lâm Nhất ngước đầu nhìn lên ngọn núi, hắn không kìm nổi nhíu mày. Từng đạo lôi quang rơi xuống như thác nước đan xen, mặc dù có hai tầng ma ấn mở đường, vẫn khiến người ta đi lại khó khăn. Hắn hơi chút ghi nhớ, bay nhanh bắn ra 108 đạo thủ quyết, tay kết ra "Thiên Ma ấn", chợt ném mạnh lên trên.
Chỉ thấy trên đại phủ và trăng rằm ấy, bỗng nhiên xuất hiện thêm một quả cầu lửa càng mãnh liệt hơn.
Giữa giây lát, Thiên, Địa, Nhân tam ấn bỗng nhiên chồng lại với nhau, không ngờ lại hóa thành một cái cự phủ quang mang chớp động, lấy loan nguyệt làm đao, viên nhật làm sống lưng, mang theo khí thế không thể địch nổi, đột nhiên bổ tới. Lâm Nhất theo sát, ra sức trèo lên...
Cứ như thế lại là ba tháng trôi qua, Lâm Nhất không ngừng nghỉ, đã trèo tới chỗ cao 9000 trượng của ngọn núi. Trong lúc vô tình, lôi quang trở nên thưa thớt, tiếng sấm cũng dường như dần dần biến mất, một tầng mây mù thật dày chặn đường đi.
Chẳng phải đã đến đỉnh núi sao? Mặc kệ nhiều như thế, ngàn vạn lần đừng vì lười biếng nhất thời mà thất bại trong gang tấc. Lâm Nhất vẫn là ma ấn mở đường, đâm đầu thẳng vào trong mây mù. Sau một lát, cảnh vật trước mắt biến đổi, hắn không khỏi ngừng lại bước chân, khuôn mặt rất kinh ngạc!
Cái này. . . Đỉnh của ngọn núi này, sao lại tình hình như vậy... ?
Trong kinh ngạc, Lâm Nhất thu hồi ma ấn, kéo ra Huyền Kim Thiết Bổng trong tay, sợ hãi chung quanh.
Vị trí mà hắn đặt mình, chính là một tòa đại điện cao mười mấy trượng, rộng mấy chục trượng, lấy cự thạch làm thế. Xung quanh hắn không có cửa, phảng phất một cái sơn động phong bế. Thế nhưng hết thảy trước mắt, lại là quỷ dị như thế...
... ... ... ... ... ...