Vô Tiên

Chương 1249: Thiên uy huy hoàng (2)




Lão Long oán trách một câu, lại nhắc nhở:

- Ngọn núi này âm dương chẳng phân biệt được, Hỗn Độn khó phân biệt, nói không chừng ngầm chứa huyền cơ. Là phúc hay họa, ngươi tự giải quyết cho tốt đi! Còn nữa, Lôi Linh tán loạn bên trong Kim Đan của ngươi, quả thực khiến cho người ta phiền lòng, lấy ra kim kiếm. . .

Lúc trước, khi thần thức có thể dùng, Lâm Nhất thu nhập Kim Long kiếm vào Càn Khôn Giới, cũng chưa dời qua địa phương đó. Hắn nghe Lão Long nói như vậy, bèn lấy vật này ra lần nữa, há miệng nuốt một cái.

Kim quang nhoáng lên một cái, Kim Long kiếm trong nháy mắt chìm vào khí hải. Vào lúc nó sắp trở về Kim Đan, lại nửa đường xoay một cái, không ngờ lại chui vào trong Long Đan.

Thời điểm ngoài dự liệu, Lâm Nhất nghe Lão Long hừ nói:

- Dọn nhà! Ngươi phá Kim Đan đó, Lão Long ta sớm mệt mỏi. . .

Lâm Nhất lơ đễnh bĩu môi, mượn cớ mà thôi, rõ ràng là ngại Lôi Linh quấy rầy thanh tĩnh ! Bất quá, so với Kim Đan, Long Đan chi lực càng cường đại hơn, với Lão Long, với Kim Long kiếm đều có chỗ tốt!

Ngoài ra, ngôn hành cử chỉ của Lão Long nhìn như thô bạo, lại mỗi lần có dụng ý khác!

Lâm Nhất quan sát bên trong khí hải, trên mặt lộ ra nụ cười vui mừng. Kim Đan đã thành bộ dạng bé nhỏ, so ra như trẻ mới sinh, ngũ quan dần dần rõ ràng. Còn Long Đan thì có Bàn Long chi thế, trên đầu của Tiểu Tiểu Long nhi còn có hai cái sừng trông rất sống động. Giờ khắc này, bất kể là Long Đan hay là Kim Đan, đều dẫn dắt cùng tâm mạch của hắn. Máu thịt gắn kết qua lại, cũng thuận theo khí cơ quanh người chậm rãi nhịp đập. Mà giữa hai người này, giữa người và đan, đã tuy hai mà một, hòa thành một khối.

Nhớ ngày đó, vì thu Long Đan chi lực cho mình sử dụng, Lâm Nhất có thể nói là phí hết một phen trắc trở. Giờ này, lần nữa trải qua hai mươi lăm năm Lôi Hỏa thối luyện, việc tu luyện « Ngũ Hành Thiên Lôi quyết » càng thêm tinh thâm. 'Đoán Long quyết' của « Thăng Long quyết » đã tu luyện đến cảnh giới đại thành. Đến lúc này, Long Đan như một phần huyết mạch của hắn, lại không cách nào dứt bỏ!

Mà linh lực và uy thế bàng bạc được ẩn chứa bên trong Long Đan ấy, Kim đan ở bên canh khí hải mạnh hơn gấp mười lần chứ không kém hơn, sợ là so ra không kém với tu vi của Nguyên Anh sơ kỳ! Nếu không có người sau kềm chế, nó sẽ như thế nào? Sẽ tan chảy thành một con Tiểu Long sao. . .?!

Tình hình cuối cùng hãy còn không thể nào biết được, Lâm Nhất cũng không nguyện suy nghĩ nhiều vì điều này. Lão Long sau khi theo Kim Long kiếm ngấm chìm vào Long Đan, hài lòng hừ hừ hai tiếng, cũng không có động tĩnh nữa!

Mất đi hài cốt xốc xếch, trong sơn động trống rỗng, duy có lôi quang nhỏ bé chốc chốc nổi lên như ngân xà vậy, cũng ở chung quanh tán loạn. Lâm Nhất sớm đã quen với chút ít Lôi Linh chi lực cuồng bạo này, hắn khoanh chân ngồi xuống. Nhìn từ trên xuống dưới tự thân, hắn bất đắc dĩ lắc đầu. Đạo bào trên người bị Lôi Lực xé rách, cũng may có long giáp che giấu, bấy giờ mới tránh khỏi sự lúng túng do cả người trần như nhộng.

Sau hai canh giờ, Lâm Nhất ngược lại nhìn về phía Lôi Bạo bên ngoài động. Hắn khẽ cắn môi, đứng dậy đi ra ngoài.

Trên núi bằng phẳng bên ngoài cửa động, lạc lôi vô cùng vô tận lật úp tới. Lâm Nhất không thể không dùng thải linh chi pháp của lôi quyết. Trong Lôi Hỏa như cuồng phong, dùng sức mạnh phân ra một khe hở có thể đi qua.

Vách đá của núi bằng thẳng tới đỉnh. Đến đây, Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn lại, phía sau lôi quang vẫn là lôi quang, chói lóa mắt! Đưa thân vào nơi này, có thể che giấu thính giác của hai lỗ tai tránh đi tiếng sấm quấy rầy, ngoài ra, cũng muốn mượn lôi pháp và 'Đoán Long quyết' đến chống đỡ cùng Lôi Bạo. Liều mạng chính là ý chí chiến đấu bất khuất, hành hạ thối luyện chính là tứ chi bách hài. Núi đao biển lửa mà phàm tục nói, không ngoài như thế.

Dưới chân mượn lực, Lâm Nhất đưa ra hai tay y hệt thiết trảo bắt được đá núi, hắn ra sức trèo lên trên. Lại không ngờ, hắn mới rời khỏi núi bằng ấy chẳng qua là xa hơn trượng, Lôi Hỏa đánh ầm trên đỉnh đầu chợt càng nguy kịch thêm. Sức mạnh của uy lực không chỉ gấp trăm lần so với trước đây.

Trong lòng vội vàng, Lâm Nhất kiệt lực vận chuyển thải linh chi pháp của lôi quyết, ý đồ ở trong khe hở Lôi Hỏa đó cầu được một con đường sống. Mà Lôi Bạo mạnh mẽ ngoài dự đoán, « Ngũ Hành Thiên Lôi quyết » của hắn đã không chịu nổi ứng phó!

Một đạo lôi quang có độ lớn hai cánh tay người ôm rơi xuống ầm ầm. Lâm Nhất vội vàng thi triển thủ quyết dẫn động. Mà lôi thế không thể đỡ, đã không còn pháp lực có thể thao túng. Một đoàn ánh lửa to lớn nổ tung. Một tiếng "Cạch" truyền đến từ sau tai của hắn. Tiếng nổ cực lớn làm người ta buồn nôn. Không kịp né tránh, cũng không kịp lui về sau, hắn liền bị đập mạnh xuống.

Chỉ trong nháy mắt, cuồng lôi đột nhiên như mưa tới, vô số đạo ánh lửa cùng đánh xuống. Lâm Nhất chưa đứng dậy, liền bị lần nữa đập té xuống đất. Trong kinh hãi, hắn gào thét một tiếng, dùng hết toàn lực vọt tới phía trước, một đầu ngã vào sơn động.

Thế đi quá mức mạnh, Lâm Nhất lộn mèo, một tiếng "Ầm!

đánh vào trên vách đá. Vùng đất ở hai tay của hắn khó có thể ngồi vững vàng, sắc mặt lại biến đổi, "Phốc..." một cái, phun ra một ngụm máu nóng!

Lâm Nhất kinh ngạc ngồi yên, một lúc lâu, hăn bấy giờ mới dần thoát khỏi nỗi kinh hồn, từ từ tỉnh hồn lại.

Dùng hai mươi lăm năm, nếm cả cực khổ, trải qua Lôi Hỏa thối luyện, Lâm Nhất cuối cùng bò lên trên chỗ cao ngàn trượng của ngọn Lôi Hỏa sơn này. Hắn nghĩ rằng, dựa vào lôi pháp và « Thăng Long quyết », bằng vào sự không sợ và kiên nghị của bản thân, cuối cùng cũng có ngày vượt qua đỉnh này. Mà vào lúc hắn tràn đầy tự tin, lại bị thiên lôi cực kỳ chính xác bổ một lần.

Dưới thiên uy, nào dám không vâng lời! Thật sự như thế sao?

Ngực bị chặn tức, Lâm Nhất rên khẽ một tiếng, dùng sức mạnh nuốt vào ngụm máu nóng bên khóe miệng. Hắn móc ra mấy viên đan dược nhét vào trong miệng, than khẽ, trong con ngươi xích mang chớp động, trong thần sắc đều là sát ý ác liệt!

Trách không được chỗ này lại có nhiều di hài như vậy! Những người của Thiên Ma Tộc kia đã đến đây, vì thiên lôi ngăn lại, lại không chịu lui về sau nửa bước, bấy giờ mới liều mình đánh cược một lần!

Bản thân mình cũng không phải như thế? Lúc trước, vì tránh né sự đuổi giết của Lỗ Nha nên mới trốn đến đây. Thế nhưng 20 năm trôi qua, mỗi thời mỗi khắc không ngừng trải qua nỗi đau khổ tôi luyện thân thể. Hắn vui mừng trong nỗi khổ, chỉ muốn đi được xa hơn trong nghịch cảnh, chống chịu Lôi Hỏa càng bò càng cao, cho đến ngày vượt qua đỉnh núi. Hắn mỗi một bước tiến lên, không khỏi phải đạp lên dấu chân của người mở đường, cố chấp đi về phía trước!

Nhưng hôm nay bị kiếp lôi đánh một cái như vậy, Lâm Nhất vẫn chưa sinh ra khiếp ý, ngược lại đánh ra tức giận!

Dưới thiên uy sáng rực kia, chẳng lẽ chỉ có kết quả hình hài đều tiêu mất sao? Mà sự tồn tại của sơn động này, chính là một đầu đường, một cái dịch trạm, một cái mộ địa trên con đường sinh tử này. Là đến đây nghỉ ngơi mà xoay người rời đi, hay là cuối cùng vì mình làm ra một trận thiên táng của Lôi Hỏa nổ ầm vang. . .

Ánh mắt lướt qua sơn động trống rỗng này, Lâm Nhất hừ một tiếng khó chịu. Ngậm máu phun nước bọt, huyết đàm chưa rơi xuống đất, lập tức bị Lôi Linh đốt cháy. Hắn lơ đễnh bĩu môi, từ từ bò dậy, thần sắc lại chợt động. Thuận theo xích quang trong tròng mắt lóe lên, dưới "Huyễn đồng", trên vách đá đối diện, có thứ gì đó hiện lên như phù văn vậy. . .