Vô Tiên

Chương 1239: Ma Kiếp cốc (2)




Lâm Nhất nhướng mày lên tiếng, lại nhấc ngang Huyền Kim Thiết Bổng khinh thường giễu cợt nói:

- Một gậy trong tay chó dữ sao dám cản đường?

Lỗ Nha biến sắc, vừa muốn phát tác mà đối phương cười lạnh một tiếng, xoay người hóa thành một đạo bóng người màu xám đã đi xa. . .

. .

Sau hai canh giờ, mặt trời mới mọc lên, Lâm Nhất bay nhanh như tên bắn mới chậm rãi thả chậm bước chân, ngầm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cảnh vật chung quanh có thể thấy được vẫn chưa về tới vị trí sườn núi của ngày hôm qua. Đây là một mảnh địa phương xa lạ, hiển nhiên đã thoát khỏi ảo cảnh của Thiên Ma Tộc. Chỉ có điều một hơi chạy hết tốc lực như thế cũng không biết chạy ra bao xa.

Lâm Nhất thấy phía trước có một chỗ triền núi không cao, hắn đi vài bước bò lên, đứng trên cao nhìn chung quanh phía trước núi cao vắt ngang có tiếng sấm mơ hồ truyền đến; núi rừng rậm rạp ngoài trăm dặm phía tay phải, đất đai cực kỳ rộng lớn, chính là vị trí của Vạn Thú Sơn; còn xa xa bên trái chính là mây mù ngăn lại, nhất thời không phân rõ được đầu mối. Theo tộc nhân của Thiên Ma Tộc nói, đấy hẳn là Bách Trạch Địa khó có thể thông hành.

Ngoài trăm trượng phía sau lưng, Lỗ Nha đang nghênh ngang đi tới, cách thật xa liền có thể thấy được bộ mặt mày rậm, mắt lõm kia đang đắc ý cười lạnh.

Lâm Nhất bỗng nhiên có điều phát hiện, sắc mặt khẽ biến. Hắn đưa tay lấy ra Kim Long kiếm từ trong ngực, tâm niệm vừa động thuận lợi thu nhập nó vào Càn Khôn Giới. Thần thức có thể dùng tu vi cũng đang từng chút một quay lại. Hắn không vui ngược lại giật nảy mình. Lỗ Nha nếu như tu vi phục hồi bản thân mình chẳng phải nguy rồi sao?

Không dám suy nghĩ nhiều, Lâm Nhất đứng dậy nhảy xuống triền núi, chỉ có thể dùng linh lực lập tức hóa thành một trận gió mát phong độn mà đi.

Chỉ trong thời gian nháy mắt, Lỗ Nha đến triền núi không kìm nổi cười ha hả một tiếng. Tiểu tử ở đây không thể so sánh với lão ta, còn sợ ngươi chạy hay sao? Lão ta dù vội vẫn ung dung quan sát bốn phía một phen, sau khi hơi chút nghỉ ngơi, thân hình nhảy lên một cái đã mất đi thân ảnh.

. .

Đây là một chỗ sơn cốc to lớn. Núi cao hai bên toàn thân xanh đen nhìn xấu xí giống như lửa cháy hun khói vậy. Càng đi về phía trước thế núi càng cao, tiếng tiếng sấm rầm rầm càng thêm điếc tai.

Hào quang nhỏ yếu lóe lên, Lâm Nhất hiện ra thân hình trong sơn cốc.

Phần đáy của sơn cốc chính là cự phong thông suốt bầu trời, mây đen bao phủ ánh chớp lập lòe, tiếng sấm mãnh liệt.

Lâm Nhất nhìn thấy thế, hắn âm thầm kinh ngạc không cần nói nhiều, sơn cốc này chính là Ma Kiếp cốc so ra như Lôi Trì vậy. Xem ra cái gọi là ma kiếp hẳn là Kiếp Lôi chi ý trái lại là một chỗ kỳ dị. . .

Xa xa tiếng sấm lọt vào tai rung chuyển tâm thần; gần bên có Lôi Điện chi lực cuồng bạo khiến người hồi hộp tim đập mạnh và loạn nhịp khó an. Đối mặt một cái ma cốc chi kiếp như thế khiến cho người ta đổi sắc chùn bước.

- Ha ha ngươi nếu như chạy tới chỗ khác, lão phu có thể còn phải mất một phen trắc trở. Mà ngươi một đầu đụng vào chỗ này chẳng phải là tự tìm đường cùng a. . .

Theo tiếng cười đắc ý truyền đến xa vài chục trượng, thân ảnh của Lỗ Nha hiện ra, đánh giá tình hình chung quanh. Nụ cười trên mặt càng thêm rực rỡ, đáy của sơn cốc dày đặc thiên lôi vân chỉ có Lôi Điện khiếp người lại không có bất kỳ đường ra ha ha. Tu vi của bản thân dĩ nhiên vô ngại, mà tên tiểu tử gian xảo này lại một đầu xông vào ngõ cụt. Đúng thật là trời làm thỏa mãn ý nguyện của người ta a.

Lỗ Nha thấy bộ dạng Lâm Nhất đối mặt tuyệt cảnh mà bó tay không có biện pháp, lão ta cười nói dữ tợn:

- Không muốn bị sét đánh chết lập tức ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói. Lão phu nói không chừng sẽ tha cho ngươi một mạng. . .

Lâm Nhất nhìn thoáng qua cự phong trong lôi quang kia, hắn giơ tay lên, có hồ quang nhỏ bé yếu ớt chợt lóe lên từ lòng bàn tay. Hắn không khỏi hơi hơi nhếch lên khóe miệng, ngược lại hướng về phía Lỗ Nha ngưng mắt quan sát.

- Tiểu tử, nhất thất túc thành thiên cổ hận a, sinh tử trước mặt, ngươi cần phải tự lượng sức. . .

Thời điểm Lỗ Nha nói lời đe dọa, trong thần sắc vẫn hiện ra mấy phần kiêng kỵ, lão ta xem ra Ma Kiếp cốc này vốn chính là một chỗ tuyệt địa.

- Ha ha

Lâm Nhất lúc này chợt cười lạnh một tiếng, cất giọng nói ra:

- Lão nhi ta tình nguyện bị sét đánh, bị hỏa thiêu mắc mớ gì tới ngươi, có bản lãnh tới bắt ta. . .

Hắn còn chưa dứt lời không ngờ lại là chạy như bay tới đáy của Ma Kiếp cốc.

Lỗ Nha ngẩn ra. Tiểu tử này thật sự không sợ chết sao? Đây chính là vị trí của lôi kiếp thiên uy, sao có thể chống đỡ chứ? Hừ, mặc kệ những thứ đó, cho dù ngươi hóa thành phấn vụn, lão phu cũng phải thu hồi hai đồ vật ấy.

Mắt thấy thân ảnh của Lâm Nhất biến mất ở phía xa, Lỗ Nha không nhanh không chậm đuổi theo. Lão ta chờ đợi thời khắc nhặt xác của tiểu tử kia.

. .

Lâm Nhất chưa tới gần, cự phong ấy toàn thân lôi quang chói mắt liền lật úp xuống, khoảnh khắc sắp đánh lên đỉnh đầu lại bỗng nhiên lướt qua bên cạnh điếc tai. Trong tiếng sấm muốn điếc, hắn cắn răng đi về phía trước. Bước chân chầm chậm lại trầm ổn có lực, trong mơ hồ có từng luồng một Lôi Điện chi lực ngấm chìm vào thân thể hắn.

Dưới chân núi của cự phong chính là một phạm vi vài dặm, khắp sườn núi chung quanh là hỏa chỉ đan xen tiếng sấm ồn ào.

Lâm Nhất ngước đầu nhìn lên cự phong cao không thấy kia, đỉnh đầu hắn có hàng vạn hàng ngàn ngân xà vũ điệu chấn động lòng người. Còn lôi quang trước người như mưa sấm sét như rừng khiến người ta khó có thể tiến lên nửa bước. Nếu như tới gần ngọn núi kia lại làm thế nào trèo qua nó đây. . .?!

Chỗ đang ở chính là sát lằn ranh của lôi kiếp, cách chân núi hơn một dặm, Lâm Nhất đã bị từng đoàn một Lôi Hỏa cắn nuốt. Mái tóc dài của hắn dựng thẳng đứng lên từng sợi. Áo bào rách tơi tả trở thành ngàn sợi vạn sợi vải. Cả người nhịn không được cấp tốc run rẩy, đã không chịu nổi sự cuồng loạn của Lôi Điện chi lực. Hắn chậm rãi ngồi xếp bằng hai tay kết ấn thầm vận huyền công.

Lúc này Lỗ Nha truy đuổi tới bên ngoài hơn mười trượng liền vì lôi quang ngăn lại nhất thời không dám tới gần, dù vậy lão ta vẫn muốn thi triển tu vi chống đỡ Lôi Hỏa chi lực.

Lỗ Nha thân là Nguyên Anh tu sĩ, nên cũng không xa lạ gì đối với lôi kiếp.

Nhưng mà lôi kiếp dù có khiếp người cũng bất quá chỉ có chín đạo thiên lôi thôi. Lại nói có tiền bối hộ pháp, có nhiều pháp bảo tái sinh, dựa theo đó vượt qua Nguyên Anh lôi kiếp cũng không phải là đại kiếp chết chắc mười phần. Còn vị trí trước mắt được xưng là Hỏa Hải Lôi Trì cũng không quá đáng. Đây là địa phương của ma tu chi nhân độ kiếp tu luyện, là một chỗ há có thể xem thường khiến cho những người của Thiên Ma Tộc nghe thấy biến sắc a.

Chẳng qua là tiểu tử kia không chỉ chưa từng bị Lôi Hỏa đánh cái vỡ vụn, ngược lại còn tĩnh tọa xuống dường như bộ dáng hành công.

Lỗ Nha thấy thế, không khỏi trở nên ngạc nhiên. Đây không phải là mượn nhờ thiên thời địa lợi tu luyện vậy là cái gì? Đáng ghét. . .