Vô Tiên

Chương 1227: Săn thú (2)




Vốn tưởng rằng trận đuổi giết này không giải thích được, nhưng không ngờ nguyên nhân sự việc như Lỗ Nha đã nói là thời điểm mình có được Kim Long kiếm và Vân bào liền chú định hết thảy.

Nhớ mới khi xưa gặp huynh muội Liễu gia cùng với Thiên Cơ phường ở Ngọc Sơn trấn, cho đến sau đó đến Lam thành, cái kẻ mặc toàn thân Vân bào kia càng lúc càng có vẻ bất đồng. Nhất là ở Vân Hiên các trong Lam thành, tên chưởng quỹ kia lợi dụng việc tu bổ, dùng ngọc giản in luôn lai lịch và tướng mạo của bản thân mình. Tuy nói lúc đó mình cẩn thận phá huỷ nó đi, nhưng mà thần thức thì không thể nào có thể quên được.

Việc đã đến nước này nhất định là chưởng quỹ Vân Hiên các lần nữa sao chép ngọc giản cũng như báo việc này cho Đạo Tề môn dẫn tới mầm tai vạ này.

Bởi vậy có thể thấy được chủ nhân lúc đầu của Vân bào chính là Văn Đạo Tử, không thể nghi ngờ. Mà môn chủ hiện nay của Đạo Tề môn là Văn Bạch Tử là Hóa thần cao nhân. Hai người trước sau này nói không chừng có dính líu đến nhau. Nếu không thì sao Lỗ Nha này lại ép mình không thả như vậy.

Một tu sĩ ném đi túi càn khôn hẳn là tính mạng khó giữ được, như vậy là ai giết văn đạo tử chứ? Là Huyền Thiên Nhân Huyền Thiên môn sao? Không đâu.

Huyền Thiên Nhân Huyền Thiên môn chỉ là Nguyên Anh tu sĩ, có thể nào giết một cao thủ Hóa thần. Nhưng nếu không phải hắn đã giết Văn Đạo Tử, làm thế nào lại có được túi càn khôn ấy? Những vật Linh thạch, Tiên tinh, đan dược trong đó đều có giá trị không hề thấp, chẳng phải chính là toàn bộ tài sản của một vị Hóa thần tu sĩ hay sao.

Nói như thế Lỗ Nha một đường đuổi tới đây không chỉ vì tung tích của Văn Đạo Tử, mà còn muốn tìm trở về những thứ bảo vật trong túi càn khôn của Ô Hạ kia. Chẳng qua là thân là đệ tử của Cửu Châu cửu đại tiên môn, vì sao phải ẩn tích mai danh che giấu thân phận? Lại vì đem Kim Long kiếm của bản thân mình và Vân bào cùng nói với nhau thành một chuyện? Dường như hắn còn muốn tìm một vật khác trên thân thể của mình. Vậy vật đó là cái gì?

Ngoài ra tên Lỗ Nha kia có ăn nói bừa bãi hay không? Kim Long kiếm đến từ Đại Thương Huyền nguyên quan, sao lại liên lụy đến cùng một chỗ với Đạo Tề môn Cửu Châu được chứ?

Nhưng chuyện đời có đôi khi thật đúng là không nói được, không hiểu nổi.

Trước đó ai có thể nghĩ nhân quả giữa Đại Thương Huyền nguyên quan và Đại Hạ Huyền Thiên môn? Giờ đây lâm vào thị phi khó hiểu chẳng lẽ từ sâu xa đã được quyết định từ lâu?

Nghĩ đến đây Lâm Nhất không khỏi tự giễu lắc lắc đầu, tuy chuyện này trước sau còn có nhiều chỗ không hiểu, sau này tự có kết quả, còn Kim Long kiếm là vật của mình, không ai có thể tranh giành được a.

Đường của ta đi sau này sao lại để cho người khác đến quơ tay múa chân.

Lâm Nhất suy nghĩ miên man, nhìn thấy một tảng đá to cỡ vài thước cản đường, hắn nhíu đôi lông mày lại, nhấc chân thuận lợi đá bay tảng đá ra ngoài...

Ầm... một tiến, tảng đá rơi xuống đất như đập trúng vật gì, Lâm Nhất lơ đễnh tiếp tục đi lên phía trước, ai ngờ một tiếng “ngao” gào vang lên, tiếp theo một cái bóng màu xám bất chợt đánh tới hắn.

Không để cho suy nghĩ nhiều, bên cạnh Lâm Nhất lóe lên tinh phong hắn định thần nhìn lại đó là một con lang màu xám

Súc sinh này thân thể dài hơn một trượng cái đầu không cao cỡ bờ vai của Lâm Nhất. Nó hung hãn bổ nhào về phía trước rơi vào khoảng không, sau đó vẫy đuôi một cái chợt lộn nhào chung quanh lông tóc dựng lên như kim thép, nhăn mặt hít hà bộc lộ bộ mặt hung ác.

Đây không phải là Thạch lang mà Thiên Ma tộc đã nói đó ư?

Đang lâm vào kinh ngạc, Thạch lang gào thét một tiếng, cái bóng xám ngấm ngầm lóe lên một cái, 'Vèo'… thoáng chốc lại đánh tới, hắn không dám khinh thường, lực Long Linh đổ vào song chưởng chợt luân khởi Huyền Kim Thiết Bổng liền nghênh đón.

Thạch lang nhanh như tia chớp, thế đi Thiết Bổng của Lâm Nhất như gió

Ầm... một tiếng vang nặng nề, Thiết Bổng vẫn chưa đánh trúng Thạch lang ngược lại bị chân trước của nó cứng rắn cản trở một chút.

Một cú đánh không trúng khiến Lâm Nhất rất kinh ngạc, sau đó Thạch lang rơi xuống đất, chân trước mềm nhũn lộn mèo lại lập tức xoay người, con ngươi lang sói đỏ tươi khí thế càng thêm hung hăng.

Lâm Nhất đã giết qua vô số dã lang, đối phó với một yêu vật như vậy đây vẫn là lần đầu. Mà súc sinh này so với mấy con trước càng thêm hung tàn và xảo trá, ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu hắn lại nghe một ngao… gào tinh phong đập vào mặt

Súc sinh, ta không tin không giết được ngươi. Lâm Nhất dũng mãnh vung một phiến mây đen trên hai tay lên phủ xuống Thạch lang. Vừ mới nếm sự lợi hại của Thiết Bổng, nó nhảy lên, eo trầm xuống tránh né, thừa cơ ngoác cái miệng rộng cắn vào thân dưới của đối phương.

Khoảnh khắc người và thú đụng nhau, hai chân Lâm Nhất đột nhiên giang rộng ra, Thiết Bổng bọc mạnh mẽ tiếng gió rít gào nện một cú ầm… xuống đầu Thạch lang nổ tung, thoáng chốc ngã xuống đất.

Lâm Nhất chưa rơi xuống đất bỗng nhiên phát hiện sau lưng sát khí lại tới, hắn hừ lạnh một tiếng, thân nhược Long Hành ở giữa không trung nhanh nhẹn vừa chuyển Thiết Bổng liền quét ngang ra...

Leng keng... một tiếng vang lên, một thanh phi kiếm đánh lén bị đập bay ra ngoài.

Lâm Nhất hạ thân hình xuống, rón mũi chân nhất hạc xung thiên luân khởi Thiết Bổng một lần nữa.

Một cây đại thụ sau lưng lòe ra hình ảnh của Lỗ Nha, thấy đánh lén rơi vào khoảng không hắn có chút buồn bực, tiểu tử kia lại dám giao thủ cùng mình? Lá gan thật là lớn, trong lúc hắn vội vàng khởi động phi kiếm trong lòng không khỏi trầm xuống.

Trước khác nay khác, cũng không phải là tiểu tử này không dám động thủ cùng mình hay sao? Cái Thiết Bổng kia của hắn lực lớn không khuy, còn phi kiếm của mình thi triển không ra một thành uy lực, còn bị đánh bay ra ngoài xa như vậy, khiến thần thức thao túng cũng không chịu nghe sai khiến

Ngẫm lại cũng phải, Luyện Khí tu sĩ tầm thường cần có tầng bốn tu vi mới bắt đầu ngự kiếm. Lỗ Nha tuy có tu vi trong người, nhưng chỉ có thể thi triển ra thủ đoạn của Luyện Khí một hai tầng. Cái này miễn cưỡng ngự kiếm tỏ ra có chút lực bất tòng tâm, khoảng cách xa hơn một chút liền khó có thể tự nhiên được. Mà tiểu tử đáng ghét kia lại đánh tới nữa, muốn cho ta tay không đối phó cây gậy lớn của ngươi có phải là khi dễ người quá đáng hay không?

Lỗ Nha quay đầu liền chạy tới chỗ phi kiếm của mình rơi xuống, nhưng mà Thiết Bổng của Lâm Nhất đã đến sau lưng còn hô lớn...

- Lão nhân vô sĩ kia đứng lại cho ta.