Vô Tiên

Chương 1226: Săn thú (1)




Cốc khẩu Thiên Ma cốc đang vào lúc nhiệt thì hai vị hán tử mang xác hổ chết vào trong thôn lúc này đã quay lại

Mục Trát và mấy vị trưởng lão tỏ ý dưới đi ra khỏi đám người đi tới một đá lớn hắn thần thái uy nghiêm nhìn quanh bốn Chu Thanh ho một tiếng các tộc nhân bận rộn thu hồi cười đùa từng cái một thần sắc nghiêm trọng cả lên A Hổ ba người hiểu được phân tấc cuối cùng vẫn là buông tha chật vật không chịu nổi Lỗ Nha và mọi người một đạo tụ hướng về phía mấy vị trưởng lão

- Mỗi khi song nhật hàng lâm Thiên Ma cốc chính là đến giờ tộc nhân ta săn thú, các dũng sĩ Thiên Ma tộc dùng búa sắc trong tay các ngươi đi chém đầu hổ đốm; dùng răng nhọn của các ngươi xé rách cổ họng Thạch lang; dùng nhiệt huyết của các ngươi nhiễm đỏ vinh dự tổ ta.

Mục Trát thần tình trang trọng, hai tay thác thiên tiếng rên trầm thấp chậm rãi vang lên:

- Hiến tế đã xong tổ tiên phù hộ.

- Giết giết giết!

Tiếng hò hét điếc tai lập tức vang tận mây xanh, nhóm hán tử Thiên Ma tộc này thần tình phấn chấn, từng người một đều giơ đao nhọn, búa sắc, côn bổng lên cao, lớp sau tiếp lớp trước điên cuồng hét vang, giờ khắc này hơn trăm người phảng phất trở thành thiên quân vạn mã thanh thế thật lớn sát ý tràn ngập

Nhìn những tộc nhân Thiên Ma tộc hung hãn mà dũng mãnh ấy, huyết mạch Lâm Nhất sôi sục không sợ sinh tử tắm trong bầu không khí huyết sát, chí nam nhi không kiềm được, hắn huy động Thiết Bổng trong tay đang muốn đi theo, chợt nghe phía sau lưng truyền đến một tiếng hừ lạnh khe khẽ.

Lâm Nhất xoay người lại thấy Lỗ Nha đã tới gần không biết từ khi nào, hắn chợt giật mình thuận tay dộng Thiết Bổng vào đối phương, khóe mắt co quắp không lưu dấu vết lui về sau một bước, nhìn bốn phía trong thần sắc chợt lóe lên vẻ khinh thường.

“Tiểu tử chớ nên đắc ý, ta và ngươi không chết không thôi”.

Khóe miệng vừa động, Lỗ Nha truyền âm bỏ lại một câu, sau đó lưu lại một ánh mắt oán độc, bấy giờ mới ra vẻ như một người đang chạy trốn.

. . .

Hơn một trăm người Thiên Ma tộc dưới sữ hướng dẫn của bốn vị trưởng lão trong tộc, men theo một đường núi nhắm thẳng đi tới hướng bắc.

Nhóm người đi rất nhanh, Lâm Nhất thi triển khinh công mới không bị bỏ lại.

Sau nửa canh giờ đoàn người xuyên qua hẻm núi thật dài, phía trước xuất hiện một mảnh rừng núi rất lớn.

Thời điểm tiếp cận rừng núi mọi người ngừng lại, chỉ thấy cổ mộc che trời, sương mù tràn ngập khắp nơi nơi, quái thạch lởm chởm, thỉnh thoảng có một vài tiếng thú gầm rú mơ hồ vang lên.

- Khu vực săn bắn ở ngay trước mắt.

Người trưởng lão Mục Trát vượt qua đám người, cao giọng phân phó. Lão vừa liếc nhìn Lâm Nhất và Lỗ Nha trong đám người, nói đầy dụng ý:

- Chỉ có hán tử tự tay săn bắt mãnh thú mới có thể thực sự trở thành huynh đệ Thiên Ma tộc ta.

Lúc này Lâm Nhất mới hiểu được ý tứ câu nói lúc trước của Mục Trát rằng “là ác là thiện tới khu vực săn bắn tự có kết quả”

Người Thiên Ma tộc nhìn như thô man mộc mạc vả lại không có trí tuệ, không bàn về thiện ác, sẽ được kiểm chứng trong lúc sát phạt và nhiệt huyết mạnh mẽ nhất.

Lâm Nhất nhìn quanh các tộc nhân Thiên Ma tộc ở bốn phía, mọi người đều tại nhìn mình và Lỗ Nha chằm chằm. Đám người A Liệt, A Hổ thì cười vui vẻ với bọn hắn, xem ra cần phải biểu hiện sự vũ dũng của bản thân mình chính là vinh quang vốn có của nam nhi.

Không nói lời nào, Lâm Nhất chắp tay một cái trước Mục Trát, sau đó gật đầu tỏ ý cùng đám người A Liệt, liền khiêng Thiết Bổng đi về hướng rừng núi, không quản nhóm dụng ý của người Thiên Ma tộc là gì, lúc này hắn không thể chần chờ được nữa.

Địa thế còn mạnh hơn người, Lỗ Nha cũng đành cất giấu tất cả tâm tư vào trong bụng, không nói một tiếng đi theo sau lưng Lâm Nhất tiến về phía trước. Còn người Thiên Ma tộc đang túm năm tụm bảy cũng được mấy trưởng lão hướng dẫn giơ đao nhọn, búa sắc và côn bổng trong tay lên, cũng tản ra lục tục tràn vào rừng núi.

Phát hiện người phía sau đều theo đến đi tuốt ở đàng trước, Lâm Nhất quay đầu nhìn về phía sau ngoài mấy trượng, thấy Lỗ Nha chợt dừng chân lại ánh mắt âm trầm.

- Không được cách nhau quá gần, ta còn tưởng rằng đầu súc sinh a.

Lạnh lùng chế giễu người ở đằng sau một câu, Lâm Nhất hờ hững nhếch miệng xoay người bước nhanh hơn.

Lỗ Nha uấn nộ không dứt, rên khẽ một tiếng thấy Lâm Nhất đi xa, hắn đánh giá khoảng cách rồi lặng lẽ lộ ra phi kiếm dài trong tay.

Không bao lâu công phu Lâm Nhất cách xa đám người dần dần liền đi sâu vào rừng núi, hắn nhảy lên một tảng đá cao ngắm nhìn sương mù nhàn nhạt chậm rãi bay tới, trong sương mù xen lẫn mùi tanh khó hiểu, khắp nơi đều là cổ thụ chọc trời cao vài chục trượng như che kín bầu trời. Cảnh tượng trước mắt trở nên ảm đạm và thâm trầm.

Thấy bóng dáng của Lỗ Nha ở cách đó không xa Lâm Nhất lóe lên một cái tức ẩn ra vẻ không biết, chỉ có khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh, trước đó thấy đầu hổ đốm kia là biết yêu vật chỗ này không phải chuyện đùa, không có thần thức biết trước tất cả ở nơi hung hiểm khó tránh khỏi thêm nhiều chuyện chuyện xấu khó lường, chỉ có thể âm thầm cẩn thận mà thôi.

Mà độc nhất là trong khi lòng người phòng bị yêu vật vẫn không thể quên cái âm hồn không tiêu tan Lỗ Nha kia.

Nhảy xuống khỏi hòn đá, Lâm Nhất từ từ đi về phía trước, không khỏi nhớ tới trận tai họa này từ đâu mà tới.